18
Triệu Duệ Châu muốn nói chuyện với tôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nói gì đây? Có gì đáng để nói chứ.
Nếu là muốn ly hôn, thì còn đáng để bàn.
Chu Tiệp nói rằng, nếu tôi muốn ly hôn, đội ngũ pháp lý của công ty cô ấy luôn sẵn sàng, muốn ly thế nào cũng được.
Tôi không muốn làm lớn chuyện, chỉ hy vọng tìm được cơ hội thích hợp để âm thầm ly hôn là xong.
"Ôn Trân Hinh, hôm nay em làm món canh bồ câu hoài sơn ngọc trúc, nhưng tôi không được uống một giọt nào."
Triệu Duệ Châu nhìn tôi chằm chằm.
Người đàn ông này đúng là nhỏ nhen, chỉ vì một bát canh mà cũng phải làm to chuyện sao?
Không cho anh uống đấy.
Tôi đảo mắt:
"Anh lương cao như vậy, ngoài kia thiếu gì nhà hàng, muốn ăn muốn uống gì mà chẳng được?"
"Không giống, đồ em nấu không giống."
Tôi cười nhạt:
"Triệu Duệ Châu, mẹ anh – bà mẹ chồng tốt của tôi – từng nói, anh có tiền, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống. Việc anh chịu nể mặt ăn cơm tôi nấu, chẳng qua là nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, tôi còn phải cảm kích anh."
Nghe xong, sắc mặt Triệu Duệ Châu trở nên khó coi.
Anh ta biết rõ, mẹ anh ta thực sự từng nói câu này.
Tôi vất vả nấu cơm, ninh canh, cuối cùng, việc Triệu Duệ Châu chịu ăn vài miếng lại được coi là anh ta nể mặt tôi, tôi còn phải mang ơn.
Hiện tại, có người trả tiền để mua tay nghề của tôi, còn Triệu Duệ Châu, anh ta tự ra ngoài mà kiếm ăn đi.
Tôi thắc mắc, chẳng lẽ cô bồ nhí của anh ta không biết nấu ăn sao?
Có lẽ, người ta chỉ bán một phần sức lao động, không muốn làm những việc thừa thãi.
"Xin lỗi, Trân Hinh, anh… anh sai rồi. Thật ra, anh rất nhớ cơm em nấu, nhớ tay nghề của em, nhớ sự chăm sóc của em dành cho anh.
Vợ ơi, anh rất yêu em, thật sự, chỉ là đàn ông đến c.h.ế. t vẫn như đứa trẻ, đôi khi tính trẻ con trỗi dậy, chúng anh sẽ làm sai và nói sai những điều không nên.
"Triệu Duệ Châu nghĩ rằng lời tỏ tình của mình rất sâu sắc. Thật nhàm chán. Ngày mai tôi phải đi cùng Chu Tiệp mua"chiến bào".
Cô ấy cần bổ sung vài mẫu mới.
Trung tâm thương mại giống như chiến trường, quần áo đẹp chính là chiến bào, tôi phải làm quân sư cho cô ấy.
Đi mua sắm là công việc lớn, rất mệt, tôi không có thời gian nghe Triệu Duệ Châu nói mấy lời vô nghĩa.
Tôi đột ngột quay người, bước hai ba bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, đi ngủ.
Trước đây, mỗi lần tôi và Triệu Duệ Châu cãi nhau, anh ta cũng làm y hệt như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!