Chương 7: (Vô Đề)

16 

Khi về đến nhà, tôi thấy Triệu Duệ Châu đang ngồi trên ghế sofa chờ tôi. 

Trên bàn ăn bày đầy đồ ăn. 

Tôi hơi ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? 

"Ôn Trân Hinh, em có phải quên hôm nay là ngày gì rồi không?" 

Ngày gì nhỉ? 

Tôi thật sự quên mất. 

"Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới của chúng ta." 

Thì ra là ngày này. 

"Ồ, năm ngoái anh bận việc cũng không tổ chức, tôi tưởng năm nay cũng khỏi cần rồi chứ." 

Tôi thờ ơ đáp. 

Triệu Duệ Châu từng nói rằng chỉ có những bà nội trợ rảnh rỗi như tôi mới tin mấy thứ gà luộc tâm hồn trên mạng và coi trọng mấy ngày kỷ niệm vớ vẩn. 

Tôi phải thừa nhận, anh ta nói đúng. 

Năm nay tôi bận quá, thật sự đã quên mất ngày vô nghĩa này. 

"Ôn Trân Hinh, em sao có thể như vậy được? Gần đây em làm sao thế? Hôm nay em đi đâu?" 

Triệu Duệ Châu không biết tôi đang làm việc cho Chu Tiệp. 

Giọng anh ta đầy nghi ngờ, như thể tôi đang có người bên ngoài vậy. 

"Tôi có việc, về muộn. Anh ăn chưa? Nếu chưa thì để tôi hâm lại đồ ăn cho anh." 

Tôi lạnh nhạt nói. 

"Ôn Trân Hinh! Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới, anh đã đặt cả bàn đồ ăn từ nhà hàng! Anh là chồng em, anh muốn cùng em kỷ niệm, em có hiểu không?" 

Tôi ngáp một cái: 

"Anh còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi đi ngủ đây, hôm nay mệt lắm!" 

Làm liệu pháp chăm sóc tóc, rồi gói bánh bao, chăm sóc người khác đúng là công việc cực nhọc. 

"Ôn Trân Hinh! Hôm nay em đi đâu? Em còn trang điểm nữa? Cái túi trong tay em, từ đâu ra vậy?" 

Cái túi trong tay tôi? 

Tôi mới nhớ ra, cái túi Chanel này là của Chu Tiệp. 

Có người tặng cô ấy, nhưng cô ấy lại chuyển cho tôi, nói rằng mượn hoa kính Phật. 

Vì cô ấy không dùng, mà tôi thì luôn tiết kiệm, nên tôi cứ thế nhận lấy. 

Thực ra, tôi cũng không thích lắm, nó hơi nhỏ, không đựng được nhiều đồ. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!