Chương 1: (Vô Đề)

1

Tôi không nhịn được, đã tự bán chính mình đi.

Không còn cách nào khác, giá cô ấy trả quá cao. Người phụ nữ này, hừm, thật sự rất giàu.

Thực ra, ban đầu tôi rất nghi ngờ, không biết Chu Tiệp có đang đùa tôi hay không.

"Cô Chu, nếu cô muốn quay lại với Triệu Duệ Châu, tôi sẽ tình nguyện rút lui..."

Chu Tiệp lấy tay che miệng cười khẽ:

"Quay lại? Quay lại gì chứ? Tôi chưa từng ở bên anh ta. Triệu Duệ Châu là cái thá gì? Lần này tôi thật sự đến vì chị. Đây, hợp đồng đây, chị xem đi, xem kỹ vào."

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi tràn đầy mong đợi.

Tôi nhìn hợp đồng, vẫn không thể tin được.

Trên đó ghi lương tháng hai vạn, cùng vô số chế độ phúc lợi khác.

Chu Tiệp là người giàu có như vậy, cô ấy muốn ăn gì chẳng được? Tay nghề của tôi đâu có thần kỳ đến thế.

Món ăn tôi làm… 

"Rất ngon, hợp khẩu vị của tôi, ăn xong bụng ấm áp." 

Chu Tiệp khen ngợi từ tận đáy lòng: 

"Tay nghề của chị có lẽ không quá cao siêu, nhưng có một cảm giác vi diệu nào đó, ăn vào rất dễ chịu." 

Điều này thì tôi còn tin được, bởi vì tôi thực sự có vài bí quyết đặc biệt khi nấu ăn. 

Chu Tiệp kể lại cho tôi nghe, hôm đó tôi như thường lệ mang cơm đến cho Triệu Duệ Châu. Bình thường anh ta không quen ăn cơm ở nhà ăn công ty, nhưng hôm đó tôi ăn mặc quá xuề xòa khiến anh ta không hài lòng. 

Triệu Duệ Châu chê tôi làm anh mất mặt, còn nói hộp cơm tôi dùng quê mùa vô cùng, định ném đi nhưng bị Chu Tiệp ngăn lại. 

Cô ấy không hiểu sao lại cảm thấy món ăn nhất định sẽ ngon, liền thử một miếng. 

Quả nhiên kinh diễm. 

Triệu Duệ Châu, vì muốn lấy lòng Chu Tiệp, thậm chí còn nói rằng chỉ cần cô ấy muốn ăn, anh ta sẽ bảo tôi nấu mang đến cho cô ấy. 

Sau khi về nhà, anh ta thực sự sai khiến tôi nấu cơm cho Chu Tiệp. 

Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, cãi nhau lớn với Triệu Duệ Châu, kiên quyết không chịu nấu nữa. 

Tôi không phải là bảo mẫu chỉ biết nấu cơm cho người khác. 

Biết rõ chồng mình lấy lòng người phụ nữ khác mà mình không thể ngăn cản, lại còn phải nấu cơm mang đến cho cô ta, thật quá thấp hèn! 

Anh ta chẳng phải đã chê tôi làm mất mặt sao?

Bấy nhiêu năm qua, anh ta đâu phải không biết phong cách ăn mặc của tôi? 

Hôm đó, Chu Tiệp đến công ty anh ta bàn chuyện, Triệu Duệ Châu trước mặt cô ấy hạ thấp tôi, chẳng qua là muốn cho cô ấy thấy rằng anh ta không yêu tôi. 

Anh ta không yêu tôi.

Trong lòng Triệu Duệ Châu, Chu Tiệp vừa đẹp vừa xuất sắc, còn tôi thì thua kém về mọi mặt. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!