Chương 86: (Vô Đề)

Người Liễu Tiêu thoáng mềm nhũn, lồng ngực run rẩy dính vào cơ thể Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết ôm lấy Liễu Tiêu, dường như đã nhận ra sự khác thường của bé.

"Sao lại vào lúc này…" Vua Sói Tuyết lẩm nhẩm.

Liễu Tiêu khó hiểu nhìn Vua Sói Tuyết, đôi mắt ướt át phải biết:

"Tiểu Bạch Tự biết em bị sao ư?"

Vua Sói Tuyết chìa tay vuốt nhẹ qua khóe mắt ướt nhẹp của Liễu Tiêu, dịu dàng nhìn bé: Ta biết.

Chán ăn, gắt gỏng, chủ động tìm bạn tình… Liễu Tiêu rất đỗi hoang mang vì sự bất thường gần đây của mình, song bé chưa từng nghĩ đến đây chính là dấu hiệu cho lần động dục đầu tiên của mình.

Liễu Tiêu hoang mang hỏi:

"Em bị sao vậy? Ngài biết ư?"

Ta biết. Vua Sói Tuyết khẽ thủ thỉ, Em muốn ta.

Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu bừng nhiên được khai sáng.

Đúng rồi, những sốt ruột bất an mấy ngày qua là vì bé cần Vua Sói Tuyết còn gì?

Khi bé thấy Vua Sói Tuyết, tựa như nhìn thấy dòng nước thơm lành trên sa mạc. Đó không phải là khát khao Tiểu Bạch Tự thì là gì?

Liễu Tiêu ngẩng phắt đầu lên, ghé môi chạm vào môi Vua Sói Tuyết, gắng lấy thêm hơi thở trong lành nơi ấy. Hơi thở Vua Sói Tuyết thoáng vấn vương trên môi Liễu Tiêu, tựa gió xuân phơn phớt qua làn má.

Một Liễu Tiêu lúc nào cũng hoạt bát nhanh nhẹn, giờ đây lại trở nên mong manh yếu ớt như thể chỉ cần một cú đẩy nhẹ sẽ ngã xuống.

Em lên đi.

Vua Sói Tuyết bảo.

Liễu Tiêu ngoan ngoãn ngồi lên đùi Vua Sói Tuyết rồi ôm chặt eo hắn.

Xích sắt kêu vang, như lủng lẳng chuông gió bị gió giật thổi qua.

Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết quấn lấy nhau ngay tại buồng giam ấy.

A —— Liễu Tiêu hít mạnh một hơi, Em đau…

Cố chịu em nhé, Vua Sói Tuyết nhẹ nhàng an ủi bé,

"Còn có thứ đau hơn…."

Nói rồi, Vua Sói Tuyết nhe chiếc răng nanh sắc nhọn của dã thú rồi ghé vào cần cổ trắng ngần của Liễu Tiêu.

Auuuuu —— Liễu Tiêu đau đớn hét lên.

Theo bản năng của động vật, một khi cổ bị tập kích là người sẽ bật lên theo, và Liễu Tiêu không ngoại lệ, bé giãy giụa muốn thoát thân. Thấy vậy, Vua Sói Tuyết liền giật mạnh sợi dây xích đang trói tay mình rồi đè người lên, khóa Liễu Tiêu trong vòng tay để giữ chắc lần cắn này.

Gáy Liễu Tiêu bị cắn đến bật máu, dòng máu đỏ tươi rỉ ra nổi bần bật trên làn da tuyết trắng.

Trong cơn mê loạn, Liễu Tiêu thảng thốt nhớ lại lần trước mình còn đề nghị Vua Sói Tuyết trói mình!

Sau đó Vua Sói Tuyết bảo, nếu ta dùng vũ lực thì em không chống cự được đâu.

Giờ xem ra nó quả đúng là sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!