Thiên tử nổi giận khỏi nói uy lực cỡ nào. Dầu gì Thiên tử cũng là bậc quân uy, giận một cái có thể đầu rơi máu chảy, thây phơi ngàn dặm chứ đùa.
Vua Sói Tuyết hơi giật mình, có phần kinh ngạc trước phản ứng của Thiên tử. Hắn vốn tưởng Thiên tử chỉ coi Bạch Thanh Tứ là đồ chơi thôi, chứ không sao gã lại tàn phá Bạch Thanh Tứ đến tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần như thế? Bây giờ nghĩ lại, có vẻ Vua Sói Tuyết chưa đủ hiểu về Thiên tử rồi.
Tuy Thiên tử tra tấn Bạch Thanh Tứ nhưng không hề nghĩ là mình đang tra tấn. Nói không chừng Thiên tử còn tưởng đây là một trò chơi rất thú vị, là quá trình mà ai ai cũng sẽ sung sướng khi chơi.
Haizz!
Lòng dạ Thiên tử khó mà phỏng đoán!
Vua Sói Tuyết cũng thấy hối hận, nghĩ mình không nên nói tuốt tuột giả thiết ra như thế. Nếu Vua Sói Tuyết biết mười mươi Thiên tử thích Bạch Thanh Tứ thì hắn cũng chả nói thằng toẹt vầy đâu. Song giờ hối hận thì được tích sự gì, lời ra đến miệng còn tút lại được chăng?
Có điều Vua Sói Tuyết nghĩ, Bạch Thanh Tứ chính là như vậy.
Nếu Bạch Thanh Tứ cứ hư tình giả ý mà đàng hoàng hầu hạ ở Thiên cung thì việc sống lâu trăm tuổi nào phải vấn đề khó khăn. Thế nhưng Bạch Thanh Tứ lại chọn cách chó cùng rứt giậu, và một khi bại lộ thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Bạch Thanh Tứ làm đúng như dự liệu của Vua Sói Tuyết. Hắn dùng liên hoàn kế từ mang thai giả đến chết giả, cực kỳ liều lĩnh và mạo hiểm, mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không. Kỳ thực hắn ta là người lo lắng hơn ai hết.
Nhưng chuyện Vua Sói Tuyết bảo Bạch Thanh Tứ dịch dung thì không phải. Mà Bạch Thanh Tứ đã phẫu thuật thẩm mỹ, gọt xương đổi dung mạo vĩnh viễn để kim thiền thoát xác làm sói một lần nữa.
Bạch Thanh Tứ thấp thỏm nằm trong phòng, vẫn giả vẻ thiểu năng. Song người hầu cũng chẳng dám lơ là vì hắn là một kẻ thiểu năng.
Tiếng bước chân quen thuộc vọng đến từ bên ngoài, là tiếng bước chân mà Bạch Thanh Tứ quen thuộc hơn ai hết. Chỉ thoáng nghe thấy thôi Bạch Thanh Tứ đã sởn hết cả da gà, dấy lên nỗi sợ theo bản năng.
Thiên tử đẩy cửa bước vào.
Bạch Thanh Tứ lập tức nhắm mắt không nhìn gã.
Thiên tử bước đến bên giường, ngắm người đang nằm. Gã nhìn kỹ, dáng người là giống nhau, nhưng khuôn mặt thì đã khác xưa rất nhiều.
Thiên tử khẽ khàng ngồi xuống, nói với người hầu:
"Các ngươi ra ngoài đi."
Người hầu vâng dạ rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người khiến Bạch Thanh Tứ càng thêm khó chịu.
Thiên tử khẽ buông tiếng thở dài: Em đừng sợ.
Bạch Thanh Tứ chậm rãi mở mắt, không có biểu cảm gì, vẫn giả ngu giả ngơ tính lừa qua ải.
Thiên tử bảo tiếp:
"Em không giống Quý nhân Sói tuyết."
"Nhưng chẳng sao đâu. Ta vẫn sẽ yêu thương em như em ấy." Thiên tử dịu dàng bảo,
"Em biết người ta yêu nhất là Quý nhân Sói tuyết mà, phải không?"
Bạch Thanh Tứ vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Thiên tử tiếp tục:
"Trẫm có thể cho em mọi thứ em muốn."
Lúc Thiên tử nói câu này, gã đã nắm chặt bàn tay Bạch Thanh Tứ. Khoảnh khắc nắn bóp, gã biết bàn tay mà mình đang siết là của ai.
Thiên tử nhìn sâu vào mắt Bạch Thanh Tứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!