Phương Trượng dẫn Đại vương ra khỏi phòng hội nghị rồi đi thẳng đến tháp Bắc.
Tháp Bắc nằm ở cực bắc của đền, vây quanh là những bức tường cao chót vót. Lần trước lúc Liễu Tiêu đến thì cổng khóa chặt, đóng cửa không tiếp khách. Còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, cổng mở toang, còn trang trí cả hoa hiếc linh đình, rộng cửa hoan nghênh khách quý.
Tháp Bắc là nơi cất giữ tro cốt của các đời Vua Sói Tuyết. Vậy nên Vua Sói Tuyết đến đền Thiên Đế thì nhất định phải đến tháp Bắc để dâng hương cho tổ tiên.
Nơi này hiện được duy trì và bài trí rất khá, thoáng đãng sạch sẽ, trong khuôn viên là những tháp đá cao, bên trong mỗi tháp đá là tro cốt của các đời Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết ngẩng lên, thấy rêu xanh đã mọc rì trên tháp, kết hợp với sắc trời chạng vạng, mây đen ngùn ngụt kéo đến như mặt biển cuồn cuộn sóng gào tạo cảm giác rất u ám.
Phương Trượng lên tiếng hỏi Vua Sói Tuyết:
"Đại vương muốn thắp hương chưa ạ?"
"Trên những tháp đá này đều có rêu." Vua Sói Tuyết như vẻ thản nhiên mà rằng.
Phương Trượng nuốt nước bọt đánh ực, đáp: "Dạ… cái này… cái này là do không được lau rửa sạch sẽ, là lỗi của bần tăng. Nhưng giờ đang là mùa mưa, tháp phải hứng chịu bão táp mưa sa nên rêu sinh trưởng là điều khó tránh khỏi.
Với lại trong chùa đều là con người, không thể hơi tí là vọt một phát lên đỉnh như yêu tộc mà lau tháp thường xuyên được. Cứ thế năm này qua năm khác…Ta hiểu được.
"Vua Sói Tuyết gật đầu,"Ta chỉ nói vậy thôi.
"Nói rồi, Vua Sói Tuyết lại chợt thở dài:"Sân mộ người đã tan, nơi thờ chim lai vãng, bia mộ rêu mọc tràn, vinh danh viết chi nhiều,... Chỉ e sau này bổn vương được chôn dưới tháp đá, tôn và vinh chẳng còn, chỉ có thể mặc rêu phủ thôi.
"Phương Trượng vội vã bảo ngay:"Bần tăng nhất định sẽ dọn dẹp linh tháp của Đại vương, tuyệt không để nó mọc rêu xanh.
"Vua Sói Tuyết liếc xéo Phương Trượng. Phương Trượng tức thì phát hiện mình nói sai: Này há chẳng phải là đang trù Đại vương chết sớm à? Vua Sói Tuyết cũng không so đo với ông ta, bèn ho khan hai lần rồi hỏi:"Linh tháp của phụ vương ta ở đâu?Mời Đại vương sang bên này."
Phương Trượng dẫn Vua Sói Tuyết đến mặt trước một tòa linh tháp.
Cha thân sinh của Bạch Hiểu Hiểu không phải là Vua Sói Tuyết, nhưng sau khi Bạch Hiểu Hiểu kế vị Vua Sói Tuyết đã lập tức truy phong cha thân sinh của mình thành đế vương. Bởi lẽ đó mà di hài của cha hắn cũng được chuyển về đây thờ phụng.
Vua Sói Tuyết đến trước linh tháp của cha mình, bồi hồi cảm khái. Nhớ lại lúc cha còn sinh thời đã bảo tuy rằng sinh ra trong dòng dõi sói tuyết thần thánh nhưng phấn đấu cả đời cũng chẳng làm được vua, đến ngay cả vương gia cũng quá sức, cùng lắm làm Bá[1] được thôi.
Cha cả đời làm Bá, chẳng ngờ đến khi về với lòng đất rồi lại được thành Vương.
[1] Bá là tước vị đứng thứ 3 trong các tước vị thời phong kiến theo thứ tự là: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Tước vị là danh vị phong cho quý tộc hoặc công thần thời phong kiến.
Haizz, phụ vương… Vua Sói Tuyết cảm khái,
"Hồi cha đưa con lên Thiên gia để làm tin, con vẫn còn nhớ như in…"
Vua Sói Tuyết nói đến đây bỗng khựng lại, ngắm kỹ càng tháp đá rồi quay sang hỏi Phương Trượng:
"Sao linh tháp của phụ vương lại không có rêu?"
Phương Trượng giật nảy cả mình vì không ngờ Vua Sói Tuyết sẽ hỏi đến chuyện này, lão ta cuống cả lên:
"Cái này… cái này khả năng là do được xây sau khi Đại vương truy phong phụ thân ngài, với cả tháp này cũng mới hơn những tháp khác nên không có."
Vua Sói Tuyết cẩn thận quan sát tòa linh tháp, thấy linh tháp cũng được dựng từ đá, trên có treo một tấm biển sơn son thếp vàng được khắc tám chữ to
"Trông trên dưới càn khôn, trư tiên ngự một cõi". Dòng này là do Vua Sói Tuyết tự tay viết, chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn sẽ nhận ra.
Vua Sói Tuyết trầm ngâm, sau đó ra lệnh cho thị vệ hai bên tả hữu:
"Tháo tấm biển xuống."
Chúng thị vệ tính trèo lên tháo tấm biển, ai dè bị Phương Trượng vội vã ngăn lại, lão hô lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!