"Sao trong cung lại gọi điện cho con?" Liễu Tiêu nghi hoặc,
"Không lẽ là Giác nhi?"
Đợi điện thoại sửa xong, Liễu Tiêu lập tức nhấn gọi lại dãy số được ghi trên giấy.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Liễu Tiêu hỏi:
"Alo? Có phải là Giác nhi không?"
… Ai là Giác nhi?
—— Giọng của Vua Sói Tuyết vang lên.
Liễu Tiêu nghe thấy giọng Vua Sói Tuyết thì trái tim nảy loạn cả lên:
"Đại vương? Sao lại là ngài ạ?"
Vua Sói Tuyết đáp:
"Đương nhiên là ta, còn có thể là ai được nữa?"
"Em cứ tưởng là Lãnh Giác." Liễu Tiêu thành thật đáp.
Vua Sói Tuyết nói vẻ không vui: Sao lại là cậu ta?
Liễu Tiêu đành phải đáp:
"Vì em nhờ bạn ấy giúp hỏi thăm tình hình của Tuy Tuy ấy."
Em nhờ cậu ta? Vua Sói Tuyết hỏi,
"Sao em không nhờ ta?"
Liễu Tiêu sững ra: Vâng… ờ nhỉ!
Vua Sói Tuy thở dài bất lực.
Liễu Tiêu hỏi tiếp:
"Thế ngài hỏi thăm được chưa ạ?"
Vua Sói Tuyết càng thêm bất lực:
"Không cần phải hỏi, ta có thể nói luôn cho em ngay bây giờ. Tuy Tuy bị phạt đi nghĩa vụ ở biên giới một năm rồi."
Liễu Tiêu sốc bay màu:
"Sao lại thế? Nghiêm trọng vậy cơ á?"
Vua Sói Tuyết:
"Đến Thái hậu cũng bị thu hồi quyền hạn, phạt cấm túc. Cậu ta đi nghĩa vụ quân sự cũng chẳng có gì to tát cả."
"Nhưng… cậu ấy mềm yếu…"
"Mềm yếu chỗ nào? Dầu gì cũng là yêu, sẽ chịu đựng được thôi." Vua Sói Tuyết an ủi Liễu Tiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!