Đêm thu lạnh lẽo, trăng sáng ngút ngàn phả sắc trong veo. Đại sảnh trống trải đèn đuốc sáng trưng, con đường dài hun hút trong Lang Sơn Tuyết Điện phủ gió lộng, trời tối đen đặc sương mù. Minh Hậu vẫn quỳ nơi đó với y phục đơn bạc, bất động.
Cáo Đỏ bước ra ngoài điện, cúi đầu nói với Thái hậu đang quỳ, giọng điệu cung kính:
"Thái hậu, Đại vương bảo ngài đừng quỳ nữa ạ. Trời lạnh gió to, rất dễ bị cảm lạnh."
Nghe xong, Minh Hậu thầm thấy đắc ý, song mặt lại giả bộ sầu não, lớn tiếng nói:
"Ta nhất định phải quỳ đến khi nào Đại vương tha thứ cho ta mới thôi. Nếu không thì đừng nói là ốm, có chết ta cũng sẽ không về." Nói rồi lại bắt đầu vờ vịt khóc lóc.
Cáo Đỏ bất lực thở dài:
"Nô tài về bẩm báo Đại vương."
Cáo Đỏ nói xong thì trở lại trong điện.
Nội thị hỏi Minh Hậu:
"Thái hậu người không sao chứ? Không sợ bị ốm thật ạ?"
Minh Hậu có phần tự mãn nói:
"Một hồi này thì thấm vào đâu. Ông không thấy Vua Sói Tuyết đã phái người hầu tới thả bậc thang xuống à? Vua Sói Tuyết còn sợ ta bị cảm lạnh sinh bệnh hơn cả ta đấy."
Thật chứ ạ?
Nội thị tò mò hỏi.
Minh Hậu gật đầu:
"Ông nghĩ mà xem, tuy Đại vương là người đứng đầu một nước nhưng chung quy vẫn dưới sự cai trị của Thiên Tử. Thiên gia lấy hiếu trị quốc, dù ta không có quan hệ máu mủ với hắn nhưng hắn sẽ không dám ngỗ ngược với ta đâu. Nếu không thì cứ đợi bị Ngự sử đài luận tội rồi Thiên Tử giáng tội đi!"
Một lát sau Cáo Đỏ lại đi ra bảo Minh Hậu:
"Thái hậu ngài về trước đi ạ, đừng hứng sương lạnh mà tổn hại thân thể mình."
Minh Hậu như mở cờ trong bụng, song mặt mũi vẫn giả đò đáng thương:
"Không được, ta không thể về. Không được Đại vương tha thứ, ta có về lòng cũng sẽ không yên."
"Nếu Thái hậu đã quyết thì đúng là ai cũng không thuyết phục nổi." Cáo Đỏ bèn sai thị vệ bê một cái máy sưởi đến để thổi hơi ấm cho Minh Hậu
Trông một màn này, mặt mũi Minh Hậu phút chốc tái mét cả đi.
Cáo Đỏ còn nói:
"Đại vương sợ ngài bị cảm lạnh nên đã sai người mang máy sưởi đến. Cái này là được Thiên Tử ban cho, đồ siêu xịn đấy ạ. Aii, Đại vương thật là có hiếu!"
Minh Hậu dằn câu chửi thề suýt bật ra khỏi miệng xuống, nghe bảo máy sưởi là do Thiên Tử ban cho thì đành phải dập đầu ba cái tạ thiên ân.
Cứ như vậy, Minh Hậu vừa quỳ vừa được máy sưởi thổi gió ấm cho cả đêm.
Sáng hôm sau, Vua Sói Tuyết ra khỏi điện chính, vừa thấy Minh Hậu đã kinh ngạc thốt lên:
"Sao Thái hậu vẫn còn ở đây thế này?"
Rốt cuộc cũng thấy Vua Sói Tuyết ra mặt, Minh Hậu nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nói:
"Xin Đại vương thứ tội!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!