Chương 30: (Vô Đề)

Lúc Minh Hậu đưa Tuy Tuy đến Lang Sơn Tuyết Điện thì cũng đã đồng thời sai người lên đăng ký phiếu thị tẩm cho Tuy Tuy.

Ngay sau khi được tung lên, tin tức thị tẩm của Tuy Tuy đã gây ra một tiếng vang thật lớn.

Bởi điều này đồng nghĩa với kỷ lục liên tục thị tẩm của Liễu Tiêu đã bị phá vỡ, và bé đã không còn là đệ nhất phi tần được độc sủng trong cung nữa.

Song kỷ lục gia Liễu Tiêu lại chẳng hề hay biết cái chi. Khoảng sâm sẩm tối, bé đang chơi với cái đuôi xù lông của mình ở sân sau Xuân Quang Các. Bạch Quyên ra khỏi sảnh phụ, trông thấy Liễu Tiêu đang vồ bướm thì rất là khó chịu, bụng bảo: Ngang nhiên vồ bướm ngay trước mặt ông!

Này không phải đang ra oai với ông thì là gì?

Bạch Quyên cất tiếng:

"Mỹ nhân hôm nay vui ghê nhỉ!"

Liễu Tiêu dừng tay, ngoảnh lại thấy Bạch Quyên đến thì cười đáp:

"Đúng á, cậu có muốn chơi cùng không?"

Bạch Quyên bảo:

"Tôi là bướm, không nhìn nổi người khác vồ bướm."

Liễu Tiêu giải thích:

"Tớ không làm bướm bị thương đâu, tớ chỉ chơi với chúng thôi."

Bạch Quyên không cho là thế, song cũng chẳng phản bác, chợt nhớ đến tin đêm nay Tuy Tuy sẽ thị tẩm, giờ thấy Liễu Tiêu vẫn vô tư bay nhảy thế này thì trăm phần nghìn là chưa biết gì rồi.

Bạch Quyên thầm hả hê trên nỗi đau của người khác, nói:

"Dạo này hình như Tiêu mỹ nhân với Tuy Tuy rất thân nhau nhỉ? Sao không đến Bích Liên Quán rủ cậu ta chơi cùng?"

Liễu Tiêu đáp:

"Sắp đến giờ ăn cơm rồi, lát ăn xong tớ mới đi."

Bạch Quyên mỉm cười,

"Thế à, cơ mà cậu ta đến Lang Sơn Tuyết Điện rồi, chắc tối cũng chẳng có thời gian chơi với cậu đâu. Cậu ta phải hầu hạ Đại vương mà."

Sắc mặt Liễu Tiêu lập tức biến đổi,

"Cậu nói gì cơ? Tuy Tuy đến Lang Sơn Tuyết Điện á?"

Thấy mặt mũi Liễu Tiêu tái mét, lòng Bạch Quyên hả hê vô cùng:

"Ừ ý, cậu không biết à? Cậu ta đến thị tẩm đó."

Liễu Tiêu như bị một quả sét bổ trúng đầu, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được.

Bạch Quyên sung sướng xoay người rời đi.

Còn Liễu Tiêu thì khó chịu không thôi.

Tuy Tuy đến Lang Sơn Tuyết Điện thị tẩm?

—— Liễu Tiêu thẫn thờ ngồi xổm xuống thảm cỏ, mặc cho đàn bướm bay lượn xung quanh, cũng chẳng còn hứng thú mà vồ bắt nữa.

Bé không rõ mình đã ngồi thừ người ở đó bao lâu, chỉ biết lúc hoàn hồn được là do nghe thấy động tĩnh trong bụi cỏ phía xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!