Liễu Tiêu là lễ vật mà gia tộc mang tới.
Chuyện bắt đầu khi Vua Sói Tuyết mới đăng cơ, các bộ tộc Bắc quốc tranh nhau dâng lên các loại lễ vật và cống phẩm để tỏ lòng trung thành.
Dân số tộc Báo tuyết rất ít, tài sản cũng chẳng có nhiều, vì không biết nên tặng gì mà phát sầu phát lo, cuối cùng mãi mới gom góp được một phần quà tạm coi là đầy đặn. Tộc trưởng tộc Báo tuyết, Liễu Minh, liền dẫn theo một đoàn người đến thủ đô Tuyết thành để dâng lễ vật.
Đoàn người Liễu Minh đến bên ngoài cửa cung Sói và chỉ mang theo một hòm lễ vật. Ghé mắt nhòm sang, thấy ai ai cũng đều dùng xe tải chở đồ đến, quà cáp chất ngồn ngộn thành đống. Nhìn lại mới thấy tộc Báo tuyết bọn họ nghèo nàn quá thể, dâng tặng lễ vật cũng xấu hổ quá chừng.
Quan nội chính là một con Cáo Đỏ lúc nào cũng tủm tà tủm tỉm, nhìn thấy lễ vật của Liễu Minh cũng không tỏ vẻ chê bai ghét bỏ, vẫn cười nói:
"Tấm lòng của mọi người, Đại vương sẽ biết."
Liễu Minh vội vàng nói với Cáo Đỏ:
"Chúng tôi thế này… liệu có quá ít không?"
"Đều là tấm lòng, đều là tấm lòng, không phân chia lớn nhỏ." Cáo Đỏ lịch sự đáp lời.
Liễu Minh ngoảnh lại nhìn đống lễ vật ngổn ngang mà các bộ tộc giàu có dâng lên, lòng thầm thấy bất an.
Duy chỉ có Liễu Tiêu là chẳng buồn chẳng lo gì sất. Bé chỉ biết sau khi dâng lễ vật xong là có thể đi chơi.
Tộc Báo tuyết quanh năm sinh sống trên vùng núi cao, Liễu Tiêu lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được đến một thành phố lớn như Tuyết thành. Vùng núi non Liễu Tiêu sống chủ yếu đều là yêu tinh, lên chốn đô thành rồi mới biết nơi đây có nhiều người bình thường đến thế.
Lúc bé lúc lắc cái đuôi đi dạo trong đám người, ai nấy đều ngoảnh lại nhìn bé.
Kỳ thực Liễu Tiêu không sợ ánh mắt của người khác, nhưng thành phố Tuyết lại quá tấp nập, người qua kẻ lại rộn rã, cửa hàng cũng la liệt khắp nơi, bởi thế nên cái đuôi to của bé trông có vẻ khá cồng kềnh.
Đang lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, đuôi của bé vô tình quét trúng một cô gái khiến cô giật mình kêu lên. Bé vội vã xin lỗi cô gái: Em xin lỗi!
Vừa nói, Liễu Tiêu vừa ôm chặt lấy đuôi mình, kẻo lại đụng phải người khác. Cô gái thấy bé như vậy thì lại kêu lên tiếng nữa.
Sao thế ạ?
Liễu Tiêu hỏi.
Cô gái bụm miệng:
"Tự ôm đuôi của mình, đáng yêu quá đi mất…"
Một lát sau, cô gái lại hỏi: Bé là mèo yêu ư? Cô gái nhìn bé từ trên xuống dưới một chặp, rồi lại lắc đầu bảo:
"Không phải, đuôi mèo nào có to như thế."
Liễu Tiêu cười ngượng, đáp:
"Em là báo tuyết, đuôi có hơi to."
Cô gái dè dặt hỏi:
"Chị có thể sờ đuôi bé một xíu được không?"
Liễu Tiêu gật đầu: Được ạ.
Cô gái sờ rồi xoa vuốt cái đuôi to của Liễu Tiêu, vẻ mặt cô say mê quá đỗi khiến Liễu Tiêu cảm thấy như mình đang làm chuyện trái đạo đức. Sau đó, cô gái bảo Liễu Tiêu chụp chung một tấm với mình.
Liễu Tiêu nghĩ thầm:
Thì ra cư dân loài người ở thành phố Tuyết đều nhiệt tình, và thật hiếu khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!