Chương 18: (Vô Đề)

Mọi người đều biết gỡ thẻ bài chính là hình phạt nặng nhất đối với các phi tần.

Thẻ bài của Liễu Tiêu đã bị gỡ xuống một tuần. Sự việc này đã bị leak lên diễn đàn Ngự sử đài, có người bình luận:[Cái này có phải ý là Vua Sói Tuyết đang trừng phạt Mỹ nhân vì tội lũng loại triều đình không?]

Cư dân mạng khác không đồng tình:[

Nếu Vua Sói Tuyết quyết định trừng phạt Mỹ nhân Báo tuyết thì sao lại để Từ ngự sử ra oai phủ đầu trong triều như thế? ]

Một blogger trả lời[Chính xác, ông get đúng trọng điểm rồi đấy, trọng điểm ở đây chính là ra oai phủ đầu. Tân vương vừa mới đăng cơ đã bị Ngự sử đại phu sờ gáy, mà tất nhiên tân vương phải muốn bảo vệ quyền uy của mình rồi, cho nên mới cho phép Từ ngự sử ra oai phủ đầu, và chuyện này không có tí liên quan gì đến Mỹ nhân Báo tuyết hết.

Hơn thế nữa, Đại vương cũng đã nhận ra hành vi của Mỹ nhân Báo tuyết là sai, song lại không thể thừa nhận công khai được, bởi vậy ngài mới bảo vệ báo tuyết ngoài mặt, còn đâu đằng sau thì hạ lệnh gỡ thẻ bài đấy]

[Quào, thì ra là thế!

Đại vương đúng là nhìn xa trông rộng!]

Diễn đàn tiền triều bàn tán rôm rả nóng hừng hực, còn trong cung thì bình lặng không hề có một gợn sóng, bởi chẳng ai rảnh háng mà lên mạng hóng hớt, tất cả đều đang đầu bù tóc rối ôn thi.

Kỳ thi hàng tháng đã đến.

"Mong tất cả mọi người hãy coi mỗi lần thi như một kỳ thi cuối kỳ mà cố gắng! Kết quả của kỳ thi cuối kỳ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của các vị chủ tử đang ngồi tại đây." Quan nội vụ lãnh đạm nói.

Những lời này khiến Liễu Tiêu càng thêm lo lắng, bàn tay cầm bút cứ run bần bật. Làm xong môn thi đầu tiên mà người bé vẫn không hết run.

Sau khi kết thúc thi văn, Liễu Tiêu cảm thấy linh hồn mình cũng đã bị rút sạch.

Nhưng dù là ai đi chăng nữa mà bị tra tấn bởi lĩnh vực mình không biết một tiếng liền tù tì như này thì không mệt bã người mới là lạ.

"IQ của em còn ổn không?"

Thậm chí Liễu Tiêu còn bật thốt ra câu này sau khi rời khỏi phòng thi.

Sau khi thi xong, Liễu Tiêu thẫn thờ đi dọc ven đường như một kẻ dại khờ bỗng chốc mất đi ước mơ mà mình hằng theo đuổi.

Vịt Vàng và A Diệp đi theo sau bé, không dám lên tiếng hỏi bé thi thố ra làm sao.

"Ủa Tiêu mỹ nhân đây mà phải không?"

—— Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Liễu Tiêu, Vịt Vàng và A Diệp đồng loạt ngoảnh lại thì thấy Minh Hậu già nhưng không già đang thong thả bước tới, đi theo sau là mười sáu người hầu, phô trương hơn nhiều so với Liễu Tiêu chỉ mang theo hai người hầu.

Liễu Tiêu cúi người làm lễ: Bái kiến Thái hậu.

Minh Hậu cười bảo:

"Đứng lên đi, Tiêu mỹ nhân." Nói rồi, Minh Hậu tiếp tục nói:

"Qua đây đi dạo với bổn cung."

Liễu Tiêu đi theo cạnh Minh Hậu, cái đuôi lớn vung vẩy qua lại, bỗng bị Minh Hậu bắt lấy. Minh Hậu vừa sờ nắn đuôi bé vừa bảo:

"Ta nhớ cái đuôi của con quá đi mất. Ta nhớ dạo trước có bảo con năng sang chơi với ông già này còn gì, sao mà chẳng chịu đến thế?"

Tuy tóc Minh Hậu đã bạc trắng, ấy nhưng dung mạo lại như tuổi đôi mươi, vậy nên giờ tự xưng là ông già này, thành thử nghe có phần chối tai.

Liễu Tiêu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thành thật đáp: Con phải học bài.

Không phải Liễu Tiêu không muốn đi thỉnh an Thái hậu, mà bé lực bất tòng tâm chứ bộ, đến cả thời gian thị tẩm bé còn chẳng có, lấy đâu ra thời gian mà múa may mấy cái lễ tiết này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!