Chương 16: (Vô Đề)

Liễu Tiêu quan sát vị vua đang ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng sau bàn.

Giờ phút này Vua Sói Tuyết đang mặc đồ ngủ, làn da trắng như ngọc của ngài tựa như cũng được bọc trong lớp lụa lấp lánh.

Liễu Tiêu bất giác nuốt nước miếng, bé cảm thấy trên người Vua Sói Tuyết bấy giờ như toát ra mùi thơm đặc biệt, khiến bé khao khát, muốn dừng mà không được.

Vâng ạ… Liễu Tiêu đồng ý, sau đấy chìa tay vén vạt áo của Vua Sói Tuyết, nhìn thứ đó, bất giác khẽ cảm thán.

Đây là lần đầu tiên bé được nhìn thấy cái đó của một con sói.

Quả nhiên, dòng họ nhà chó thật là đáng ngưỡng mộ nha.

Cái này… Liễu Tiêu nhìn một lúc lâu, ngập ngừng bảo,

"Hình như hơi sưng đỏ rồi Đại vương."

Vua Sói Tuyết nói vẻ lo lắng:

"Thế phải làm sao bây giờ?"

Liễu Tiêu nuốt nước miếng cái ực,

"Bằng không em giúp Đại vương liếm nhé?"

"Em chắc chứ Mỹ nhân?" Vua Sói Tuyết hỏi,

"Em không sợ bẩn sao?"

Liễu Tiêu ngắm Đại vương dưới ánh đèn như tuyết bóng dưới ánh trăng, trắng như ngọc thế kia thì sao mà bẩn được?

Liễu Tiêu lắc đầu, rành rọt đáp:

"Không đâu, Đại vương rất sạch, còn rất thơm nữa." Vừa nói, Liễu Tiêu vừa nhăn mũi hít một hơi mùi hương thanh lạnh độc nhất vô nhị của Đại vương.

Vua Sói Tuyết mỉm cười, gật đầu nói:

"Nếu Mỹ nhân đã nói vậy, bổn vương từ chối cũng không hay…"

Vì vậy, Vua Sói Tuyết miễn cưỡng để cho Liễu Tiêu thực hiện hoạt động chữa thương này, đồng thời không quên dặn dò,

"Mỹ nhân đừng dùng móng vuốt cả răng nhé."

"Em biết rồi thưa Đại vương."

Liễu Tiêu trả lời chắc nịch, Em sẽ nhớ kỹ.

Nói rồi Liễu Tiêu tức thì rạp người xuống, tiến hành hoạt động chữa thương mà động vật hay làm.

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vọng tới tiếng kêu khe khẽ của Cáo Đỏ. Thanh âm không lớn và rất mỏng manh, tựa tiếng ai oán của u hồn bất tán chốn thâm cung trong màn đêm tĩnh mịch.

Vua Sói Tuyết lập tức hiểu rõ, vội vàng bảo Liễu Tiêu chui vào gầm bàn rồi dặn bé: Đừng lên tiếng.

Tuy Liễu Tiêu không hiểu ý này lắm, song bé vẫn ngoan ngoãn đáp:

"Tuân lệnh thánh dụ của Đại vương." Vì vậy, bé lập tức chui vào gầm bàn và lặng im thin thít.

Một lúc sau, Cáo Đỏ dẫn một vị Ngự sử đại phu[1] vào Ngự thư phòng.

[1] Ngự sử đại phu: chức quan trong Ngự sử đài: là cơ quan giám sát tối cao của triều đình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!