Chương 15: (Vô Đề)

Phải, phải trả lại? Liễu Tiêu sửng sốt, lại có vẻ khó hiểu, Trả như nào ạ?

Vua Sói Tuyết nhẹ giọng đáp:

"Mỹ nhân cũng cho ta một cái"ban ân, được chứ?

Liễu Tiêu sửng sốt một hồi, rốt cục hiểu ra, mặt tức khắc đỏ bừng:

"Đại vương… ý là… làm giống ngài vừa làm?"

Ừ. Vua Sói Tuyết nằm nghiêng người, mỉm cười trìu mến.

Liễu Tiêu nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, rồi mới duỗi bàn tay trắng nõn mềm mại ra. Sau khi run hai cái trong không khí, bé mới chầm chậm thò tay vào trong quần ngủ của Vua Sói Tuyết.

Cái này… Liễu Tiêu sốc bay màu.

Sự khác biệt giữa mèo và sói lớn lớn lớn lớn lớn thế này cơ á?

Liễu Tiêu sốc đến không thốt nên lời, lúc sau lại thấy ngượng quá chừng, bắt đầu sờ loạn xạ.

Vua Sói Tuyết hơi híp mắt nói: Có thể phục vụchu đáo

"hơn được không Mỹ nhân của ta?"

"Khụ… vâng thưa Đại vương." Liễu Tiêu ho khan tiếng, đành phải duỗi nốt tay kia vào xung trận.

Bấy giờ mới được coi là chu đáo…

Liễu Tiêu líu hết cả lưỡi, nghĩ bụng: Thật may là không làm, nếu không cái mông cũng nở hoa thật á!

Cái mông này có chịu được không nhỉ?

Liệu có chết không nhỉ?

Nếu chết thì có được tính là hy sinh vì tổ quốc không nhỉ?

Liễu Tiêu nghĩ vẩn nghĩ vơ, thành thử động tác trên tay cũng dần chậm lại. Vua Sói Tuyết không khỏi ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bé tập trung vào việc.

Liễu Tiêu lập tức hoàn hồn, cũng ho khan một tiếng, bắt đầu tăng thêm mã lực, dốc hết tốc lực khởi động. Bỗng Vua Sói Tuyết hơi chau mày rồi lại ho khan tiếng nữa, bảo:

"Đừng dùng móng vuốt."

Liễu Tiêu a lên tiếng sợ hãi, cuống quýt xin lỗi:

"Em xin lỗi Đại vương. Em sơ ý quá…"

Không sao. Vua Sói Tuyết đáp.

Chỗ đó

"bị móng vuốt cào có sao không ạ?" Liễu Tiêu nói,

"Đại vương quả là anh dũng phi phàm!"

Vua Sói Tuyết cố nén đau đớn mà đáp:

"Hôm nay mình dừng lại ở đây thôi."

Liễu Tiêu vội vàng gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!