Chương 3: Mỹ nhân Đoạn Lăng La

Đêm khuya tĩnh lặng, đúng vào lúc giao canh tý

- sửu, bốn bề tĩnh mịch, chẳng khác nào bước vào cõi hoang vu không người.

Chỉ có người tuần đêm, thỉnh thoảng lại gõ mấy tiếng mõ, cách một lúc lại cất giọng kéo dài: "Trời hanh khô dễ cháy, cẩn thận củi lửa…"

Trong đêm yên ắng, tiếng hô kéo dài ngân xa, lắng nghe kỹ còn mơ hồ vang lại tiếng vọng: "Củi lửa… củi lửa…"

Khi đi ngang phố tây Chu Tước, bỗng cảm thấy trước mắt loé lên, chăm chú nhìn lại thì thấy trên cao có hai bóng đen đang lật người qua bức tường viện.

Người tuần đêm giật thót tim, vội dụi mắt, chỉ thấy trên mái hiên yên ắng chẳng có bóng dáng gì.

Tim lão ta cứ nhảy thình thịch, bước nhanh thêm mấy bước, vòng đến trước mặt bức tường cao. Trên đôi cánh cửa sơn đỏ đóng đinh đồng, ngay phía trên là tấm biển đề bốn chữ to rõ ràng: Trường Phong Tiêu Cục.

Giữa lúc đêm yên giấc nồng, mọi người trong tiêu cục đều đang say ngủ.

Thương Lục ôm vợ là Trương thị, ngáy vang như sấm. Thỉnh thoảng tiếng ngáy ngừng lại, y lại vô thức l**m đôi môi khô, trở mình một cái rồi tiếng ngáy lại rền vang. Bên gối của y là chiếc bàn tính vàng theo cùng suốt hơn ba mươi năm bôn tẩu giang hồ. Nói là "vàng", thực ra nó được đúc bằng đồng thau, nhưng từng hạt bàn tính đều được mài sáng bóng.

Trình Thiết Y cũng đã ngủ say, trong tay còn nắm chặt một tượng Phật Khổ Nạn nhỏ. Trước khi ngủ, hắn vẫn còn xoa đi xoa lại pho tượng ấy, chẳng biết từ lúc nào thì chìm vào giấc ngủ.

Trước khi đi ngủ, Trình Thái Ngọc có ghé qua phòng Quách Húc, đem bộ quần áo hắn thay ra treo lên. Trong đó có một chiếc áo dài bị rách nơi tay áo, chắc là do ban ngày luyện võ sơ ý sượt phải. Trình Thái Ngọc mang áo rách về phòng, lấy kim chỉ từ trong hòm ra, tỉ mỉ khâu lại đường rách, còn dùng móng tay vuốt phẳng vết chỉ, rồi mới gấp áo đặt trên bàn, nhủ thầm sáng mai nhớ mang trả cho Quách Húc.

Chỉ là, Quách Húc không biết rốt cuộc mình đang ngủ hay đang tỉnh.

Lúc nằm xuống, Thái Ngọc từng vào phòng, qua màn trướng, hắn thấy được bóng dáng nàng.

Động tác Thái Ngọc rất nhẹ, sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn, treo áo xong liền khẽ khàng khép cửa bước đi.

Cho nên, hẳn là hắn đã ngủ rồi, hẳn là đang ngủ, sao giờ đây lại lạc lõng, chập choạng bước đi giữa khu rừng mịt mù sương khói này?

Từ trước đến nay, hắn chưa từng thấy màn sương nào dày đến vậy, quấn lấy người cùng hơi lạnh thấu xương. Đây là một khu rừng khô cằn, xác xơ, không tìm ra phương hướng, chỉ có thể bước mãi không ngừng.

Rừng rộng thênh thang, dường như đi mãi cũng không thấy lối ra. Trên chóp cây mờ mờ ánh lên một tầng nắng vàng mỏng, nhưng bị màn sương chặn cách xa ngoài tầm với.

Quách Húc bỗng thấy hoảng sợ. Hắn muốn thoát khỏi khu rừng chết chóc, nơi như muốn nuốt chửng tất cả này.

Thiết Y, Thái Ngọc, Tân Lực, Phong Bình đâu cả rồi? Chẳng phải họ vẫn luôn ở bên cạnh hắn sao? Vì sao đúng lúc hắn cần họ nhất, lại chẳng có một ai?

Đúng khi ấy, hắn nghe thấy có tiếng người vang lên ở không xa.

Trong lòng Quách Húc chợt dâng lên một tia hy vọng, liền lần theo phương hướng tiếng nói, loạng choạng chạy tới.

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Quách Húc cảm thấy trời đất bỗng sống động trở lại.

Dù mất đi tất cả cũng chẳng sao, Thôi Đình, ta chỉ cần có nàng thôi.

Thôi Đình đứng trong ánh nắng, nụ cười dịu dàng như đoá hoa đầu tiên nở trong gió xuân.

"Quách Húc, ta muốn cùng chàng luyện kiếm."

Quách Húc sững người, dường như ở một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ, hắn từng nghe nàng nói câu ấy.

"Được thôi." Có người đáp lại.

Là ai? Quách Húc quay sang nhìn, thì ra lại là một Quách Húc khác.

Sao lại thế này? Nếu ta là Quách Húc, vậy hắn là ai? Nếu hắn là Quách Húc, vậy ta lại là ai?

Chưa kịp nghĩ thêm, bên kia đã lóe lên kiếm quang. Một kiếm như phượng hoàng bay lượn, một kiếm như rồng rắn uốn lượn, một kiếm rét buốt mười bốn châu, một kiếm cuồng ca dạo chơi tiêu dao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!