Chương 25: Huyết văn đen

Đường Đài khí thế ngút trời, một mạch đi thẳng tới chân núi ngoài trấn mới chịu dừng, quay đầu hung hăng nhìn lão già kia: "Diêm Lão Tam, ngươi cứ lẩm bẩm không cho ta làm khó ả nữ nhân kia là có ý gì?"

Diêm Lão Tam chưa kịp trả lời, Đường Đài lại quát: "Ngươi vừa rồi cũng thấy đó, ả ta toàn làm trò ma quỷ, mượn danh Phượng Tư Dao ra ngoài giang hồ lừa bịp. Một chút bản lĩnh thực sự cũng chưa thấy mà đã khiến chúng ta mất mặt đến thế. Nỗi nhục này ta sao nuốt nổi?"

Diêm Lão Tam lắc đầu: "Chủ công nói vậy e không đúng. Năm xưa Phượng Tư Dao đại phá Đường Môn, để lại tám chữ ở tổng đàn: "Phượng hoàng gật đầu, Đường Môn lộ diện". Ý là phải được Phượng Tư Dao gật đầu, Đường Môn mới được hành tẩu giang hồ. Việc này Đường Môn coi như nỗi nhục khắc cốt ghi tâm, chỉ tiền bối trong môn mới biết. Nếu ả không có liên hệ lớn với Phượng Tư Dao, sao có thể biết điển cố này?"

Đường Đài chưa từng nghĩ tới điều đó. Hắn sững ra, suy tính kỹ, quả có ba phần hợp lý, bèn hạ giọng: "Ngươi nói cũng phải. Nên ngươi mới không cho ta ra tay?"

Diêm Lão Tam không đáp, chỉ quay đầu quát người phía sau: "Đồ nghiệt chướng! Còn không mau ra nói với Chủ công, đêm trước ngươi thấy những gì?"

Đường Đài ngạc nhiên, nhìn thấy một đệ tử run rẩy bước ra, trông quen mắt mà không nhớ nổi tên, chắc là đệ tử mới nhập môn. Người đó cúi đầu thưa: "Đêm trước Chủ công dặn phục kích ngoài trấn, chớ làm kinh động người trong khách đ**m. Đệ tử cùng Đàm sư huynh ẩn nấp ở góc tây nam rừng. Nửa đêm mắc tiểu, đệ tử chui vào bụi rậm. Vừa ngẩng lên thì thấy ngoài bụi có mấy cặp mắt xanh lét. Biết là gặp sói, đệ tử đành nấp trong bụi, không dám ra.

Không ngờ chưa bao lâu sau lại nghe tiếng cười gần đó. Đệ tử tò mò ngẩng nhìn, mới thấy là Phong Bình

- kẻ dùng "tiêu Phi Long"."

Đường Đài gật nhẹ, truy hỏi: "Sau đó?"

Người kia đáp: "Phong Bình vừa ra tay đã phóng liền mấy lưỡi phi đao, có vẻ định giết sạch đám sói. Đệ tử nhìn rất rõ, phi đao vốn lao về phía sói, ai ngờ giữa chừng lại như bị nam châm hút lệch hướng…"

Đường Đài ngạc nhiên: "Sao lại thế?"

"Lúc ấy đệ tử cũng sững sờ, tưởng mình nhìn nhầm. Ai dè chỉ chớp mắt, phi đao lại quay trở về, trúng ngay Phong Bình. Đệ tử nghe tiếng hắn rên, dường như đã bị thương."

Diêm Lão Tam thúc giục: "Đừng rề rà, nói tiếp!"

"Vâng. Phong Bình đi rồi, đệ tử vẫn chưa dám ra. Vô tình ngẩng lên thì thấy bên mấy con sói có một nữ nhân, không biết nàng đến từ khi nào, lặng như bóng ma. Nữ nhân đó… chính là cô nương hôm nay ở trong khách đ**m!"

Đường Đài vốn đã nghi ngờ, nay nghe tận tai càng chấn động: "Ngươi nhìn kỹ chưa? Đúng là ả ta?"

Người kia gật đầu: "Hôm ấy nàng cũng mặc áo tím. Đệ tử chắc chắn không nhận nhầm."

Đường Đài trầm ngâm hồi lâu rồi quay sang Diêm Lão Tam: "Ngươi cho là ả dùng chiêu gì đó phản phi đao đánh thương Phong Bình?"

Diêm Lão Tam gật đầu: "Không còn ai khác."

Đường Đài bỗng nhớ ra: "Ngươi vẫn trốn trong bụi rậm, ả lại không phát hiện ngươi sao?"

Người kia gãi đầu: "Đệ tử cũng lấy làm lạ. Lúc ấy có một con sói gừ gừ tiến về phía đệ tử, nhưng lại bị nàng quát khẽ mà đứng im. Nàng nhìn chỗ đệ tử nấp rất lâu, đệ tử tưởng đã lộ, ai ngờ nàng chỉ cười nhẹ rồi bỏ đi…"

Đường Đài kinh ngạc: "Quát khẽ ư? Ngươi nghe rõ chứ? Sói hoang chứ đâu phải chó nhà, nàng lại quát mà dừng được?"

Người kia gật đầu: "Đệ tử tới giờ vẫn chưa hiểu. Nghe cứ như nàng thực sự "quát" mà sói nghe lời. Khi nàng đi, mấy con sói cũng theo sau như thú đã được thuần dưỡng…"

Đường Đài vẫn chưa thôi: "Ngươi nghe rõ không? Thật là nàng quát dừng?"

Diêm Lão Tam kể việc này vốn để Đường Đài hiểu rằng ả nữ nhân kia không thể trêu vào, ai ngờ hắn lại chăm chăm nghĩ về lũ sói, bèn sốt ruột: "Chủ công…"

Đường Đài mặc kệ, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ sói là do nàng nuôi? Có thể khiến chúng nghe lời?"

Diêm Lão Tam còn đang bực bội chưa kịp đáp, chợt nghe tiếng nữ nhân kia cười khẽ: "Quát dừng thì là quát dừng, chẳng lẽ sói không thể hiểu tính người?"

Đường Đài nhận ra ngay giọng nàng, tim chợt thót lại. Chưa kịp phản ứng thì trên đầu gió rít lên, vai hắn bị nắm chặt, cả người nhấc bổng, chân rời đất bay đi.

Diêm Lão Tam trông thấy nữ nhân ấy mang Đường Đài bay đi, kinh hãi há hốc miệng, hồi lâu mới hoàn hồn, giận dữ quát: "Đứng ngẩn ra làm gì? Mau đuổi theo!"

Nói về Đường Đài, bị bắt bay đi, sợ đến nói không nên lời, chỉ nghe bên tai gió vù vù. Thân thể hắn béo nặng, đến bậc đại hán khinh công thượng thừa còn chưa chắc mang nổi hắn xa như vậy, vậy mà nữ nhân kia như mang vật nhẹ, mấy lần mượn lực vách đá, đã đưa hắn tới mép vực.

Đường Đài tưởng nàng sẽ đặt hắn xuống, ai ngờ nàng mượn lực bên bờ vực, thân mình bay ra ngoài, hai tay buông ra, Đường Đài liền rơi xuống vực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!