Ngoại truyện: Kẹo Mơ (1)
Ba năm trước, tại hiện trường một sự kiện của đài truyền hình.
Ngu Sinh Vi đang sắp xếp một bó hoa.
Cậu đứng bên cạnh cửa, có thể nghe thấy những âm thanh vọng ra từ phía sau cánh cửa. Hầu hết đều là những tạp âm không có nghĩa, nhưng giữa những tạp âm ấy, vẫn có một giọng nói đặc biệt, k1ch thích màng tai của cậu, làm tim cậu đập nhanh hơn.
Cậu rất hồi hộp.
Những nỗ lực từ trước đến nay cuối cùng cũng được đền đáp. Cậu sẽ có cơ hội lên sân khấu tặng hoa cho Bạc Dĩ Tiệm vào cuối chương trình, một cơ hội được gặp mặt trực tiếp với anh.
Tâm trí của cậu lúc này giống như một mặt hồ bị ném xuống một viên đá, khuấy động và gợn sóng không ngừng.
Anh Dĩ Tiệm sẽ nhận ra mình chứ?
Anh ấy sẽ cảm thấy bất ngờ chứ?
Anh ấy còn nhớ tiểu Ngư năm đó không?
Cá Cá, một giọng nói vang lên từ bên cạnh, trợ lý của đài truyền hình thò đầu ra từ cánh cửa nhỏ,
"Đến lượt cậu rồi, sắp đến phần cuối chương trình rồi."
"Cảm ơn, tôi sẽ vào ngay."
Ngu Sinh Vi trả lời. Cậu chỉnh lại bó hoa và cả trang phục của mình, sau đó bước về phía trước.
Trợ lý nhìn cậu đi ngang qua.
Hoa và thiếu niên đẹp đẽ.
Hắn trầm trồ trong giây lát, rồi lại gãi đầu.
Chỉ là tặng một bó hoa thôi mà, có cần nghiêm túc đến vậy không? Nhìn thế này, người không biết còn tưởng cậu ấy sắp lên nhận giải thưởng nữa.
Thực ra Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy không khỏe lắm.
Hôm qua anh bị cảm, bây giờ đang hơi sốt.
Nhưng chương trình này đã được nhận lời từ lâu, không thể vì lý do cá nhân mà gây ra bất cứ sự thay đổi nào.
May mắn là chương trình không có nhiều phần, phần lớn thời gian chỉ là ngồi trò chuyện, cũng không tốn nhiều sức lực.
Bạc Dĩ Tiệm cố gắng giữ tinh thần để hợp tác với ê
-kíp chương trình, những phần nào không kịp phản ứng, anh mỉm cười nhẹ nhàng để đáp lại.
Không ai nhận ra điều gì.
Từ đạo diễn, quay phim cho đến MC trước mặt, đều tỏ ra hài lòng.
Giờ chỉ còn phần cuối là tặng hoa, tặng xong hoa rồi anh có thể về nhà ngủ.
Bạc Dĩ Tiệm nhẹ nhàng đổi tư thế, giảm bớt cơn đau mỏi âm ỉ trên cơ thể, còn MC thì vừa vặn chọn một khán giả trong trường quay lên sân khấu để tặng hoa. Anh theo đà nhìn về phía trước, thấy một bóng dáng mảnh khảnh bước ra từ ánh đèn.
Đó là một chàng trai trẻ.
Trông giống như một sinh viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!