Chương 7: Tương Ngộ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Đuổi (wattpad. com/Oong_2508)

Khi viên kẹo xuất hiện trong lòng bàn tay, Bạc Dĩ Tiệm không khó để phát hiện đôi mắt Ngu Sinh Vi sáng lên.

Kỹ năng diễn xuất của anh bạn nhỏ quả thật không tồi, chỉ là có chút khiếm khuyết kinh nghiệm, biểu cảm vẫn chưa được tự nhiên.

Dù sao mình bây giờ vẫn đang mặc quần áo gấu bự, đối với cậu ấy mà nói, mình chỉ nên là một con gấu bình thường mới đúng.

Bạc Dĩ Tiệm quyết định nhắc nhở Ngu Sinh Vi một chút.

Hắn dứt khoát xoay người, tiếp tục phát kẹo.

Một con gấu cùng một con người đụng phải nhau, nếu con gấu đó không chuẩn bị ăn thịt người nọ, đương nhiên nó cần phải quay người bỏ đi.

Nhưng mới đi được hai bước, Bạc Dĩ Tiệm liền đi không nổi nữa.

Hai nguồn lực một trước một sau đồng thời đè trên người hắn, kẹp lấy hắn.

Tầm mắt bị trang phục gấu bự hạn chế rất nhiều, Bạc Dĩ Tiệm đầu tiên cúi đầu xuống, xem xét sức mạnh đến từ phía trước.

Là một bé gái tóc vàng với mái tóc được tết thành hai bím tóc nho nhỏ.

Bé chỉ cao tới đầu gối Bạc Dĩ Tiệm, đang ôm chặt bắp đùi của hắn, tha thiết mong chờ nhìn bóng bay trong tay hắn, vẻ ước ao tràn đầy gương mặt nhỏ.

Xác định xong tình huống phía trước, Bạc Dĩ Tiệm liền quay đầu lại, nhìn về phía sau.

Phía sau hắn, Ngu Sinh Vi đang dùng sức bám chặt phần quần áo sau lưng con gấu.

Gấu bự và con người đối diện nhau.

Ngu Sinh Vi mỉm cười: "Vừa nãy chưa kịp nói, cám ơn kẹo của bạn..."

Bạc Dĩ Tiệm đột nhiên nảy ra một ý kiến hay.

Hắn không đợi Ngu Sinh Vi nói hết, liền xoay người, đưa chùm bóng bay trong tay tới trước mặt Ngu Sinh Vi.

Nhưng bản thân đang mặc quần áo gấu bự, cử động không được linh hoạt, hắn không tính chính xác khoảng cách, động tác lại quá lớn, không cẩn thận liền để một đám bóng bay màu sắc sặc sỡ che mất gương mặt Ngu Sinh Vi.

Ngu Sinh Vi: "..."

Cậu bình tĩnh lui về phía sau một bước, lại thêm bước nữa, tránh khỏi chùm bóng bay.

Ngoại trừ sắc mặt hơi ửng đỏ, tóc tai rối bời, cũng không bị ảnh hưởng lắm.

Cậu xua xua tay, nói lời cảm ơn đồng thời khéo léo từ chối lòng tốt của gấu bự: "Ừm..., cảm ơn bạn gấu nha, cơ mà mình không cần bóng bay đâu, mình lớn rồi..."

Tay cầm bóng bay của Bạc Dĩ Tiệm không nhúc nhích.

Hắn nâng tay còn lại lên, vững vàng mà thẳng tắp, chỉ về bé gái nọ, tuy rằng không tạo ra tiếng động nào, nhưng vẫn biểu đạt rõ ràng:

Đừng hiểu lầm.

Mình cũng không muốn đưa bóng bay cho bạn đâu.

Mình chỉ muốn bạn giúp đỡ thôi.

Ngu Sinh Vi hiểu ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!