Chương 49: (Vô Đề)

Đèn bật sáng, máy móc sẵn sàng, nhân viên đều vào vị trí.

Trước khi bắt đầu, nhiếp ảnh gia nói trước một câu:

"Hai vị tự nhiên hành động nhé. Nhớ thả lỏng hoàn toàn, coi như chúng tôi——" hắn chỉ vào mình và những người khác,

"chúng tôi chỉ là hoa cỏ đá thôi, không đáng để chú ý, cứ coi như tất cả chúng tôi đều không tồn tại là được."

Bạc Dĩ Tiệm gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, nhưng anh không quên trước khi bắt đầu hỏi thêm một câu:

"Anh muốn chúng tôi thể hiện cảm giác thế nào?"

Nhiếp ảnh gia ngay lập tức đưa ra bốn từ:

"Nổi bật, ấn tượng, tiên phong, táo bạo." Hắn tiếp tục giải thích:

"Thời trang không có đáp án duy nhất, thời trang trong lòng mỗi người đều khác nhau, nên cảm giác thế nào không quan trọng, quan trọng là thể hiện được khía cạnh truyền cảm nhất của hai người là được."

Đây cũng là lý do khi nhìn thấy tương tác giữa Bạc Dĩ Tiệm và Ngu Sinh Vi, hắn lập tức gạt bỏ thiết kế ban đầu của mình.

Khoảnh khắc tương tác đó đã tác động đến hắn, khiến hắn nhớ mãi.

Đó chính là thời trang trong lòng hắn.

Đối phương giải thích rất rõ ràng.

Bạc Dĩ Tiệm nghe xong, trong lòng đã có ý tưởng. Ánh mắt anh quan sát xung quanh, trước tiên dừng lại trên bảng đen, sau đó là bục giảng và bàn học.

Hình ảnh kinh điển của giáo viên và học sinh... tất nhiên là giáo viên giảng bài, học sinh nghe giảng.

Nhưng anh đứng trên bục giảng viết bảng, còn Tiểu Ngu ngồi sau bàn học nghe giảng, vừa quá quen thuộc, vừa khó để tạo bố cục.

Vậy thì đổi đi?

Tiểu Ngu vẫn ngồi sau bàn học, còn anh đứng bên cạnh cậu.

Một người ngồi, một người đứng, một người có sách giáo khoa trải trên bàn, một người cầm thước dạy học.

Phía sau họ là bảng đen.

Ý tưởng này tốt hơn ý tưởng ban đầu nhiều.

Nhưng có vẻ như nó vẫn hơi cứng nhắc.

Hơn nữa... anh vừa nói là sẽ chọc ghẹo Tiểu Ngu, đứng cách xa như vậy thì chọc gì chứ, chọc không khí à?

Bạc Dĩ Tiệm chọn một chiếc ghế ngồi xuống.

Anh dựng thẳng hai tay, khuỷu tay chống lên bàn, mười ngón tay chạm nhẹ vào nhau, đối diện từng đôi.

Anh suy nghĩ, sau khi suy nghĩ một lúc thì cảm thấy bàn học này hơi chật chội quá, không khỏi đẩy bàn ra phía trước một chút, nhưng vào khoảnh khắc đẩy bàn, một tia sáng lóe lên trong đầu anh, có ý tưởng rồi!

Bạc Dĩ Tiệm bất chợt đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi.

Anh đi vòng quanh khung cảnh trong studio vài bước, đến trước bàn học được sắp xếp gọn gàng, đột nhiên duỗi chân ra.

Rầm!

Mọi người trong studio giật nảy mình, liếc nhau như chim cút, im lặng trao đổi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!