Chương 47: (Vô Đề)

Sự xuất hiện của trailer cuối cùng và thời gian ấn định chiếu phim báo hiệu rằng đợt quảng bá cuối cùng của Luật Sư Đại Tài đã chính thức bắt đầu.

Sự rầm rộ trên mạng chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo đó, dưới sự đàm phán của đoàn phim, ngày càng nhiều nhãn hàng quảng cáo, nhà tổ chức sự kiện, và các phương tiện truyền thông bắt đầu tìm đến.

Theo lẽ thông thường, những mối hợp tác này không thể trực tiếp liên hệ với hai người, nhiều nhất là liên hệ với Cao Nghĩa và Thang Lai. Sau khi được quản lý lọc bớt, những lời mời mới được gửi đến Bạc Dĩ Tiệm và Ngu Sinh Vi để họ quyết định.

Nhưng lần này thì khác.

Bạc Dĩ Tiệm vừa mới xác định quan hệ với Ngu Sinh Vi, rất cần thêm không gian để họ có thời gian bên nhau.

Chỉ dựa vào thời gian rảnh sau giờ làm việc của cả hai đương nhiên không đủ đáp ứng nhu cầu của họ.

Vậy nên cách đơn giản nhất là kết hợp công việc của cả hai với nhau. Sau khi xem xét qua các lời mời, họ đã chọn lời mời chụp ảnh bìa đôi của tạp chí Filin.

Sáng thứ Tư, bầu trời phủ một lớp xám mờ mờ.

Trong phòng chụp của tạp chí Filin, Bạc Dĩ Tiệm ngồi bên bàn tròn, lật xem tạp chí trên bàn.

Anh đến sớm hơn, nhiếp ảnh gia và Ngu Sinh Vi vẫn chưa đến, anh bèn ngồi đây đọc tạp chí giết thời gian.

"Bạc tiên sinh, nước của anh đây."

Phía trước vang lên giọng của nhân viên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt chiếc ly thủy tinh chứa nước xuống bàn trà bên cạnh anh.

Bạc Dĩ Tiệm ngẩng đầu cười: Cảm ơn.

Nhân viên nữ mang nước đỏ mặt:

"Bạc tiên sinh khách sáo quá, trợ lý của anh đâu rồi? Có cần tôi dẫn anh vào xem phòng thay đồ trước không?"

Bạc Dĩ Tiệm đáp qua loa:

"Không cần đâu, tôi không mang trợ lý."

Nhân viên nữ chưa rời đi ngay, cô giữ nụ cười, tiếp tục nói chuyện, còn khẽ cúi người xuống:

"Bạc tiên sinh còn cần gì khác không? Nhiếp ảnh gia có lẽ còn một lúc nữa mới tới, anh có thể vào phòng thay đồ nghỉ ngơi trước, ở đó yên tĩnh hơn..."

Khi Ngu Sinh Vi bước vào cùng trợ lý, cậu thấy một cảnh tượng thế này.

Một cô gái mặc đồng phục đang cúi người nói chuyện với Bạc Dĩ Tiệm, cúi đến mức ngực gần như chạm vào tầm mắt của anh.

Tâm trạng vui vẻ của cậu chợt giảm xuống, cậu giữ vẻ bình thản, bước tới chiếc bàn, rồi khẽ ho một tiếng.

Bạc Dĩ Tiệm nghe tiếng, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy Ngu Sinh Vi.

Anh nhướn mày, giấu nụ cười trong lời chào tưởng như bình thường: Đến rồi à?

Ngu Sinh Vi vốn định giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng không giữ được, cậu mỉm cười đáp lại một cách ngắn gọn và vui vẻ, rồi ngồi xuống:

"Đến rồi. Cho tôi một ly nước."

Câu cuối cùng là nói với nhân viên nữ, cô nhanh chóng đồng ý, quay đi một lát rồi mang đến cho Ngu Sinh Vi một ly nước tương tự.

Nhưng lúc này, Ngu Sinh Vi liếc mắt nhìn trợ lý của mình.

Trợ lý hiểu ngay, ngăn cô gái lại và dịu dàng nói:

"Xin lỗi, anh Ngu chỉ uống một loại nước, không biết ở đây có không... Không có à? Vậy nhờ mọi người đi mua vài chai giúp anh Ngu nhé? Khi mua về cứ báo lại tôi là được..... Gì cơ? Không cần báo lại à, ôi, mọi người khách sáo quá..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!