Gió ngừng thổi, ánh sáng cô đọng lại, âm thanh tĩnh lặng.
Ngu Sinh Vi nhìn vào khuôn mặt của Bạc Dĩ Tiệm, thấy được nụ cười trong mắt anh, đôi môi khẽ mở ra khép lại.
Cậu vẫn không nhúc nhích.
Sự im lặng kéo dài hơi lâu.
Lâu đến mức Bạc Dĩ Tiệm bắt đầu cảm thấy lúng túng.
Trong lòng anh thoáng chút lo âu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là do anh quá vội vàng? Hoặc là Ngu Sinh Vi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xác định mối quan hệ chính thức? Anh nói thế này lại khiến cậu sợ? Cậu chỉ là... chỉ là muốn phát triển mối quan hệ trên giường thôi?
Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy tự tôn của mình có phần bị tổn thương.
Anh khẽ hắng giọng, cố gắng suy nghĩ, định nói gì đó để lấy lại thể diện, tất nhiên quan trọng hơn là tìm thêm vài lý do thích hợp để thuyết phục đối phương.
Ví dụ như...
Niềm vui của tâm hồn vượt qua cả thể xác.
Chúng ta chưa hiểu rõ nhau đủ nhiều, không thể quá vội vã để thẳng thắn đối diện.
Anh là người bảo thủ, nếu em muốn phát triển quan hệ thể xác, chúng ta phải xác định danh phận trước.
Vân vân, nhưng nói xác định danh phận nghe như kiểu muốn phát triển thể xác thì phải kết hôn trước? Anh phải đổi cách nói khác.
Bạc Dĩ Tiệm lại khẽ hắng giọng.
Sự im lặng kéo dài quá lâu, dù chưa nghĩ ra được cụ thể sẽ nói gì, nhưng anh cảm thấy tốt nhất là phá vỡ sự căng thẳng hiện tại.
Cái đó, Tiểu Ngu...
Câu này chưa kịp nói xong.
Khoảnh khắc Bạc Dĩ Tiệm cất lời, anh thấy trong mắt Ngu Sinh Vi xuất hiện một vẻ như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Giây tiếp theo, người đang đứng ngây ngốc tại chỗ đột nhiên tiến lên một bước.
Bạc Dĩ Tiệm theo bản năng dang tay ra, ôm lấy người đang lao đến, cú va chạm khá mạnh khiến anh hơi lảo đảo, ngay sau đó cảm nhận được Ngu Sinh Vi cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ anh.
Anh cảm nhận được cơ thể Ngu Sinh Vi đang nóng lên, hơi thở gấp gáp thổi qua da anh, thân thiết như đôi môi nhỏ của trẻ sơ sinh hạ xuống một chuỗi nụ hôn liên tiếp.
Đối phương ôm anh với một sức mạnh không hề nhỏ, anh trước đó chưa từng nhận ra Ngu Sinh Vi có sức mạnh lớn như vậy.
Bạc Dĩ Tiệm điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Anh cúi đầu nhìn sau gáy của Ngu Sinh Vi, thấy mái tóc đen xù xì khẽ dựng lên, đong đưa theo làn gió.
Không tự chủ được, anh đưa tay chạm vào một sợi tóc.
Sợi tóc đó ngoe nguẩy rồi bật ra.
Bạc Dĩ Tiệm lại đuổi theo, nắm lấy nó. Anh nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu ngón tay, cảm nhận sợi tóc khẽ cọ vào tay mình, nhột nhạt.
Điều đó khiến anh bất giác thấy lòng mình an yên hơn đôi chút, anh tiếp tục hỏi:
"Tiểu Ngu, em đồng ý rồi à?"
Ngu Sinh Vi lập tức gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!