Chương 44: (Vô Đề)

Không gian khép kín trở nên càng thêm căng thẳng, không khí như lòng trắng trứng đông đặc, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn, mà lồ ng ngực lúc này lại phải chịu thêm áp lực khác.

Bạc Dĩ Tiệm nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Ngu Sinh Vi, thoáng khựng lại.

Sau vài giây.

Anh thấy Ngu Sinh Vi li3m li3m khóe miệng, mỉm cười, đôi mắt híp lại, cong cong, giống như con cáo cậu từng vẽ lên giấy.

Ngu Sinh Vi tiến lại gần, càng lúc càng gần.

Hai người đã chồng lên nhau, khoảng cách giữa khuôn mặt họ chỉ còn chưa đầy một gang tay.

... Tiểu Ngu?

Bạc Dĩ Tiệm nghe thấy giọng mình, căng thẳng như một sợi dây đàn sắp đứt.

Ngu Sinh Vi không để ý.

Đây là một cơ hội tốt, phía trước xảy ra vụ tai nạn liên hoàn, ngoài trời lại mưa như trút nước, chiếc xe này như một thùng container kín mít, không ai... có thể thoát ra.

Khoảng cách giữa Ngu Sinh Vi và Bạc Dĩ Tiệm chỉ còn một gang tay.

Cậu nín thở, muốn giống như lần trước hôn lên môi Bạc Dĩ Tiệm, nhưng lại có chút chùn bước, không dám, vì vậy sau một thoáng lưỡng lự, nụ hôn của cậu rơi xuống má và phía tai của Bạc Dĩ Tiệm.

Nhẹ nhàng như thường lệ, chỉ như chạm khẽ một cái.

Sau khi hôn, Ngu Sinh Vi cảm thấy mình như vừa uống một ngụm rượu, có chút chóng mặt.

Nhưng cậu vẫn cố gắng nói tiếp, chỉ là giọng nói hơi vấp váp.

"Vậy nên, tại sao anh đối xử với em tốt như vậy?"

Không khí trong xe bỗng dưng lạnh đi, không rõ từ đâu cơn lạnh tràn vào, bủa vây lấy Bạc Dĩ Tiệm, nhưng cơ thể đang tựa vào anh lại nóng hổi, như một lò sưởi nhỏ chen vào lòng anh.

Cảm giác nóng lạnh đan xen khiến Bạc Dĩ Tiệm thấy... khó chịu.

Anh đưa tay nắm lấy Ngu Sinh Vi, chiếc áo len cậu mặc trên người chạm vào lòng bàn tay anh, làm anh cảm thấy hơi ngứa, anh muốn đẩy cậu sang một bên, nhưng không gian chật hẹp và cơn lạnh kỳ lạ khiến cánh tay anh cứng đờ, yếu ớt vô lực.

Anh cố gắng nói nghiêm nghị:

"... Tiểu Ngu! Cậu đang làm gì thế?"

Ngu Sinh Vi mím môi, càng sát lại gần Bạc Dĩ Tiệm.

Bạc Dĩ Tiệm căng thẳng:

"Cậu... Cậu xuống trước đi!"

Ngu Sinh Vi: Không.

Bạc Dĩ Tiệm gắng sức nghiêm khắc:

"Cậu làm vậy không hợp... Nhanh ngồi lại đi... Ngồi ngay ngắn chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng!"

Anh không chỉ nói suông, mà còn cố gắng dùng tay đẩy Ngu Sinh Vi ra, nhưng hôm nay không biết tại sao, cơ thể anh bỗng dưng trở nên rã rời, dù đã dùng hết sức lực nhưng anh vẫn cảm thấy tuyệt vọng khi nhận ra, sức lực ấy đừng nói đẩy một người, có khi đẩy một con gà cũng không xong.

Vậy nên... mình nên làm gì bây giờ?

Đang lúc bối rối, Bạc Dĩ Tiệm cảm nhận được một bàn tay đang nắm lấy vạt áo trước ngực mình trượt xuống, trượt tới đùi anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!