Trời mưa tầm tã, từng vệt nước chảy dài trên cửa kính xe, rồi bị gạt sạch bởi cần gạt mưa hoạt động liên tục.
Bạc Dĩ Tiệm vẫn chưa hoàn hồn, nhìn về phía trước, nơi hiện trường vụ tai nạn xe liên hoàn, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Ngu Sinh Vi.
"Này, anh Dĩ Tiệm..."
Bạc Dĩ Tiệm bừng tỉnh, vội quay đầu: "Sao thế? Cậu bị thương à?"
Ngu Sinh Vi: "Không, chỉ là canh gà bị đổ một chút. Có khăn giấy không ạ?"
Lúc này Bạc Dĩ Tiệm mới nhìn thấy tình trạng của Ngu Sinh Vi, trên áo khoác lông của cậu có vài vệt nước canh, không nhiều, chỉ vài giọt lác đác.
Bạc Dĩ Tiệm quan tâm điều khác hơn: "Có bị đổ ra tay không?"
Ngu Sinh Vi: "Không ạ."
Bạc Dĩ Tiệm: "Đưa tay ra để tôi xem nào."
Ngu Sinh Vi ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
Đôi tay trắng nõn thon dài, sạch sẽ, không hề có dấu vết nào của nước canh.
Bạc Dĩ Tiệm nhìn vài lần, cảm thấy hài lòng, nhưng không nói gì, chỉ bất ngờ nghiêng người, giơ tay lau nhẹ cằm của Ngu Sinh Vi.
Ngu Sinh Vi theo phản xạ rụt lại: "... Anh Dĩ Tiệm?"
Bạc Dĩ Tiệm: "Ở đây có một vết đỏ." Anh phản ứng chậm rãi, nhận ra hành động vừa rồi quá đỗi thân mật, bèn vội vàng chữa cháy: "Canh nóng lắm, không lau ngay thì cậu sẽ bị phỏng đó."
Ngu Sinh Vi: "... Vâng."
Càng nói càng kỳ quặc.
Nếu người ngồi trên ghế phụ lúc này đổi sang giới tính khác, có khi đã bị tố cáo quấy rối tình d*c rồi.
Không...
Dù là Tiểu Ngu... chủ yếu là vì Tiểu Ngu...
Đây thực sự không phải là quấy rối tình d*c chứ?
Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy hơi đau dạ dày.
Anh hít một hơi, kiên cường nói: "Cậu ngồi đây trước, tôi ra ngoài xem tình hình, tiện thể gọi điện báo cảnh sát..."
Ngu Sinh Vi: "Anh Dĩ Tiệm, ngoài kia đang mưa to."
Bạc Dĩ Tiệm: "Tôi có dù mà."
Ngu Sinh Vi: "Vừa nãy em thấy mấy chủ xe bên cạnh cũng xuống xe, còn gọi điện rồi."
Bạc Dĩ Tiệm lúc này mới chú ý tình hình bên ngoài.
Trong lúc anh và Ngu Sinh Vi nói chuyện, càng lúc càng nhiều xe từ phía sau đến, đỗ gần đó. Một số chủ xe đã xuống, che dù tiến về phía trước, chỉ trỏ vào nơi xảy ra tai nạn. Trong đó có một người lấy tay che miệng, lớn tiếng hét:
"Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, có bác sĩ hay y tá nào ở đây không? Tiến lên kiểm tra tình trạng của mấy người lái xe bị đâm đi!"
Một lúc sau, cũng có tiếng hét từ phía sau vọng lại:
"Có, tôi là bác sĩ! Nhường đường với, để xe của tôi lên trước!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!