Chương 42: (Vô Đề)

Nhưng mà...

Cho dù có làm được một trăm điểm, sách cũng không thể thay anh mở điện thoại, đọc tin nhắn và trả lời Ngu Sinh Vi.

Vì vậy, sau năm phút âm thầm giận dỗi với bài kiểm tra, Bạc Dĩ Tiệm vẫn mở WeChat.

Anh cảnh giác, nhanh chóng liếc qua màn hình.

Trên màn hình không có từ ngữ kỳ lạ nào, chỉ có một câu rất bình thường.

"Anh Dĩ Tiệm đang làm gì vậy?"

Bạc Dĩ Tiệm thở phào nhẹ nhõm.

Anh bắt đầu trả lời:

"Không làm gì, đang đọc sách."

Ngu Sinh Vi ngay lập tức đáp lại: Sách gì vậy ạ?

Bạc Dĩ Tiệm không khỏi liếc nhìn tên cuốn sách... rồi nghiêm túc trả lời cậu:

"Chỉ là một cuốn sách tâm lý về cuộc sống, dạy mọi người cách không bị cuộc sống đánh lừa."

Ngu Sinh Vi: Ồ?

Bạc Dĩ Tiệm thật sự nhìn ra được từ âm tiết đơn độc đó một sự thích thú từ cậu.

Để tránh việc đối phương hỏi sâu hơn về việc làm thế nào không bị cuộc sống đánh lừa, anh nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Còn cậu? Đang làm gì thế?"

Ngu Sinh Vi đáp lại:

"Trong lúc nghỉ quay phim, liền tìm anh ạ [cười]."

Bạc Dĩ Tiệm:

"Quay phim sắp xong rồi chứ?"

Ngu Sinh Vi:

"Hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai bọn em sẽ bay về."

Bạc Dĩ Tiệm: Vất vả rồi.

Anh không biết nên nói gì với Ngu Sinh Vi, chỉ có thể tiếp tục cuộc nói chuyện ngượng ngùng này, may mà Ngu Sinh Vi mỗi lần đều trả lời rất nhanh, khiến anh không cảm thấy quá lúng túng.

Ngu Sinh Vi:

"Đúng là có hơi vất vả. Vì vậy..."

Bạc Dĩ Tiệm nhìn chằm chằm vào dấu ba chấm, đột nhiên lại trở nên cảnh giác.

Ngu Sinh Vi:

"Em muốn về nhà rồi. Cũng hơi nhớ anh Dĩ Tiệm nữa."

Trái tim đang treo lơ lửng của anh đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!