Một ngày đẹp trời.
Mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm, từng chùm mây trông như những cây kẹo bông gòn trong kí ức tuổi thơ, từng sợi từng sợi quyện vào nhau, cuộn tròn thành một chùm tròn trĩnh treo lơ lửng trên tấm rèm màu xanh da trời, quá đỗi hấp dẫn và mê người.
Ở vị trí cạnh cửa sổ của một tiệm cà phê ven đường, Bạc Dĩ Tiệm đang uống cà phê cùng một người.
Ngồi đối diện hắn là một người đàn ông trung niên, đối phương có một cái bụng bia rất lớn, tóc dài đến vai, trên mũi mang chiếc kính mắt dáng vuông rất to, tay cầm vài quyển tài liệu, hiện tại, những quyển tài liệu đó đã được mở ra đặt lên bàn.
Người đàn ông tươi cười rạng rỡ:
"Thầy Bạc, tôi đã xem tập mới nhất của Mộng Tưởng Gia Hào, thật sự rất vui, sau này cậu có định tham gia tiếp không?"
Bạc Dĩ Tiệm đang cúi đầu nhìn tài liệu.
Ngồi đối diện hắn là một vị biên kịch, họ Vưu, tên Dương.
Hai ngày nay mọi người đều nói với hắn về các show giải trí, còn có rất nhiều chương trình muốn mời hắn, Bạc Dĩ Tiệm cũng đã quen rồi, thuận miệng nói:
"Chắc là không tham gia nữa, lần này vốn chỉ muốn thử một chút thôi."
Vưu Dương nghe vậy rất tiếc nuối:
"Vậy sao? Tiếc quá, thầy Bạc có vẻ rất thích hợp với các show giải trí. Vợ tôi rất thích mấy chương trình như vậy, hai ngày trước cô ấy thấy cậu trên show thì bất ngờ lắm."
Bạc Dĩ Tiệm nở nụ cười: Cảm ơn.
Hắn nhìn mấy quyển tài liệu trước mặt, là ba quyển kịch bản với ba câu chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đều là mấy bộ phim kinh phí thấp, một là phim thương mại có yếu tố hài hước, một là phim trinh thám phá án đẫm máu và bạo lực, còn lại là phim điện ảnh nghệ thuật mang hơi hướng thời đại, cốt truyện không tệ, nhưng cũng không quá đặc sắc.
Những kịch bản này không tạo được ấn tượng mấy cho Bạc Dĩ Tiệm
- người đang chuẩn bị đóng phim.
Bạc Dĩ Tiệm quyết định cùng đối phương thảo luận một vài vấn đề khác trước.
Bạc Dĩ Tiệm lên tiếng:
"Thầy Vưu, cả ba kịch bản nếu đều khá hay."
Vưu Dương rất tự hào:
"Tất nhiên, đều là những kịch bản tôi viết hay nhất hai năm qua đấy, nếu người bình thường tìm đến tôi, tôi sẽ không đem ra đâu."
Bạc Dĩ Tiệm nói:
"Với nội dung thế này, tôi có một vài ý tưởng."
Vưu Dương đột nhiên cảnh giác: Ý tưởng gì?
Bạc Dĩ Tiệm:
"Tôi muốn thêm một nhân vật."
Vưu Dương hơi thả lỏng, chỉ là thêm một nhân vật, có thể chấp nhận được, ông tiếp tục hỏi:
"Thêm nhân vật như thế nào?"
Bạc Dĩ Tiệm trầm ngâm: "Đây là suy nghĩ gần đây của tôi, là một hình tượng nhân vật mà tôi rất thích. Tính cách của cậu ấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, dù đã trưởng thành, nhưng nhìn vào sẽ thấy cậu vẫn còn là một cậu học sinh ngoan; mà tính cách của cậu ấy cũng không đơn giản như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!