*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên được ôm khiến Ngu Sinh Vi cứng người.
Cậu cảm nhận hơi thở của Bạc Dĩ Tiệm gần kề trong gang tấc.
Mang theo hương thơm ngọt ngào sảng khoái của rừng thông, chen lẫn chút đắng chát của nhựa thông còn vương giọt nước.
Xúc cảm của chiếc ôm bất ngờ này khiến Ngu Sinh Vi nghĩ có vẻ cậu đã lạc vào một hồ nước nóng nằm sâu bên trong rừng, nóng rực, tựa như da thịt của cậu đang được những con cá hường(*) ịn lên những dấu hôn thật chặt.
(*)tên khoa học là Helostoma temminckii, còn được gọi là cá hôn =))) cuối chương cóa hình ảnh minh họa nhóe
Đáng tiếc Bạc Dĩ Tiệm chỉ ôm cậu trong chốc lát.
Chỉ phút chốc sau đó, Bạc Dĩ Tiệm liền buông tay. Hắn lùi lại hai bước, giữa bọn họ lập tức có khoảng cách.
Ngu Sinh Vi cảm thấy mùi hương của hắn lúc nãy phảng phất giống như ảo ảnh, nó xuất hiện vây kín lấy cậu, rồi lại trở thành những bong bóng xà phòng mỏng manh, lần lượt tan biến trong không khí.
Bạc Dĩ Tiệm vừa buông Ngu Sinh Vi ra liền phát hiện cậu đang ngơ ngác nhìn mình, trên mặt còn hơi sửng sốt.
Hắn không biết nên khóc hay cười.
Anh chàng này quả thật được buff skill ngẩn người đây mà, lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái ngơ ngẩn như thế!
Hơn nữa còn có biệt tài thể hiện cảm xúc trong khi ngẩn người, như hiện tại, cậu đang ngẩn người theo phong cách oan ức, nhìn đến là ngây thơ vô tội, như thể vừa mới bị ai đó cướp đồ của mình đi vậy.
Quan trọng là bây giờ cậu ấy vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, giống như người cướp đồ của cậu không phải ai khác mà chính là mình ấy...
Bạc Dĩ Tiệm lầm bà lầm bầm, duỗi tay vỗ đầu đối phương: Sắp tỉnh chưa?
Ngu Sinh Vi: ... Dạ?
Còn chưa tỉnh!
Bạc Dĩ Tiệm vỗ một cái vẫn chưa đã tay liền vỗ thêm hai cái nữa: Tỉnh dậy được chưa?
Ngu Sinh Vi hiểu được, kháng nghị một tiếng:
"Anh Dĩ Tiệm, em không có ngủ!"
Bạc Dĩ Tiệm vui vẻ:
"Được được được, cậu không ngủ, tiếp tục trang điểm đi, tôi đi đây."
Nói là làm, Bạc Dĩ Tiệm giơ tay vuốt lại tóc rồi cầm camera xoay người đi.
Đã quay xong hình ảnh mình muốn, cảm giác bứt rứt trong lòng đã giảm bớt, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn lại sự tự hào mà thôi. Bạc Dĩ Tiệm quyết định tìm người có thể cùng hắn chia sẻ cảm giác tự hào này.
Ứng cử viên được chọn chính là...
Đôi mắt hắn quét qua một lượt toàn trường quay, cuối cùng dán chặt lên người Diêu Lập Minh.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Diêu Lập Minh hé miệng định bảo mọi người bắt đầu làm việc trở lại nhưng lời chưa kịp nói ra đã hắt xì liên tục hai cái.
Ông khó chịu xoa mũi:
"Ai nhắc mình đấy, không lẽ là nhóc con nghịch ngợm ở nhà sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!