Mặc kệ Bạc Dĩ Tiệm hãy còn đang đấu tranh giữa được hay không được, thầy chỉ đạo diễn xuất đã cùng Ngu Sinh Vi đi tới trước mặt hắn và Diêu Lập Minh.
Các nhân viên khác trong đoàn phim tranh thủ nắm lấy khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, ai muốn hút thuốc thì hút thuốc, nghe điện thoại thì nghe điện thoại, có người ngồi tán gẫu, cũng có người ngồi chơi game, riêng bốn người nhóm Bạc Dĩ Tiệm và Ngu Sinh Vi thì tụ lại với nhau mở một cuộc họp nhỏ.
Diêu Lập Minh mở đầu, đưa ra lời nhận xét khẳng định:
"Tiểu Ngu, chỉ mới qua một đêm thôi mà diễn xuất của cậu đã tiến bộ vượt quá sức tưởng tượng của tôi, rất có thiên phú, lợi hại!"
Ngu Sinh Vi khẽ cười:
"Đều là do anh Dĩ Tiệm đã chỉ dạy cháu rất tận tình ạ."
Diêu Lập Minh gật đầu, nói tiếp:
"Nhưng Bạch Hồ mà cậu thể hiện có hơi khác so với Bạch Hồ trong suy nghĩ của tôi..."
Ngu Sinh Vi vẫn duy trì nụ cười mỉm, cậu muốn nói gì đó nhưng đột nhiên nhớ tới Bạc Dĩ Tiệm đang đứng bên cạnh, ánh mắt bất giác nhìn sang.
Bạc Dĩ Tiệm cũng đang nhìn Ngu Sinh Vi.
Hắn vui vẻ đối mắt với cậu, cũng dùng ánh mắt đáp lại:
Đừng sợ, để tôi.
Ngu Sinh Vi ngậm miệng, kiên nhẫn lắng nghe những lời Diêu Lập Minh nói.
Diêu Lập Minh giải thích rất cặn kẽ: "Bạch Hồ là một người bốc đồng, rất dễ trở nên cáu kỉnh. Nhất cử nhất động của hắn đều mang theo sức mạnh tàn bạo như lửa, hắn đúng là người bị hại, nhưng cậu đừng quên, ngoại trừ việc là nạn nhân trong quá khứ, hắn còn đang là một thủ phạm ở hiện tại.
Khi nãy cậu diễn cảm giác quá nhẹ nhàng và lịch sự, bộ dạng cứ như đang đi gặp người tình bé nhỏ của mình vậy.
"Lý Đan đứng bên cạnh hiểu được yêu cầu của Diêu Lập Minh. Anh ta nói:"Ý đạo diễn Diêu là muốn thêm vào thứ gì đó tượng trưng cho sức mạnh đúng không?
"Sau đó lại cẩn thận quan sát gương mặt Ngu Sinh Vi,"Ừm... Ngũ quan của cậu rất tinh xảo, điều này sẽ làm bầu không khí thô lỗ hung tợn bị suy yếu.
Tôi cũng không kiến nghị chuyên viên trang điểm sửa lại tạo hình. Với dáng dấp như thế này, tôi nghĩ chúng ta có thể thêm vào một số hình ảnh và đạo cụ để thể hiện dáng vẻ khốc liệt. Ví dụ như khi Bạch Hồ bước vào nhà máy bỏ hoang, hãy quay cận cảnh cái bao tải mà hắn đang kéo lê trân đất.
Không gian nhà máy tối tăm, bao tải ma sát với sàn xi măng gồ ghề, thế nào?Diêu Lập Minh:..."
Cái tên này, rõ là không muốn đắc tội tiểu thịt tươi đây mà. Kêu ngươi chỉ đạo diễn viên, thế mà ngươi lại vờ như diễn viên không hề tồn tại, hết công hết sức dùng đến đạo cụ để nâng cao bầu không khí.
Ông liếc Lý Đan một cái, trong lòng lẩm bẩm mấy câu, nhưng cũng không thật sự tức giận vì dù sao hôm qua chính mình cũng y như thế.
Nhưng bây giờ không được.
Ông cảm thấy Ngu Sinh Vi vẫn có thể làm tốt hơn, bản thân ông lại càng muốn cậu ấy làm tốt hơn.
Diêu Lập Minh nói tiếp:
"Đây cũng là một cách, nhưng mà..."
Đạo diễn Diêu. Lúc này, một giọng nói thứ hai vang lên, Bạc Dĩ Tiệm cắt lời Diêu Lập Minh,
"Đối với yêu cầu phải diễn Bạch Hồ tức giận hơn nữa của chú, cháu có chút bất đồng ý kiến."
Một khoảng im lặng.
Diêu Lập Minh lập tức phóng mắt liếc Bạc Dĩ Tiệm, ý tứ trong mắt ông hiện lên rõ ràng:
Không liên quan đến cậu, tính làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!