*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy đã hiểu được vấn đề trên người Ngu Sinh Vi rồi nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ tìm được giải pháp ngay lập tức.
Thông thường, khi các diễn viên phái trải nghiệm muốn tìm kiếm linh cảm, họ cần phải đặt mình vào vai diễn, đứng trên lập trường của nhân vật, lấy suy nghĩ và hành động của nhân vật làm thành suy nghĩ và hành động của mình... Nhưng rõ ràng, hiện tại không có nhiều thời gian như vậy để Ngu Sinh Vi bắt chước và trải nghiệm theo nhân vật.
Nếu nói vậy thì...
Trừ phi...
Bạc Dĩ Tiệm suy tư một hồi, trong đầu cũng mơ hồ có một vài ý tưởng.
Hắn đứng lên, đi một vòng quanh trường quay rồi bước đến vị trí của tổ đạo cụ, mượn vài thứ xong liền lẩn khỏi phim trường.
Phần còn lại của buổi quay vẫn diễn ra như bình thường.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ quay phim hôm nay, mãi đến khi Ngu Sinh Vi cầm điện thoại lên mới phát hiện Bạc Dĩ Tiệm gửi cho mình một tin nhắn.
Cậu mở ra xem.
"Buổi tối tới phòng tôi. Phòng 1103."
***
Chín giờ tối hôm đó tại khách sạn, phòng 1552.
Đã hai tiếng trôi qua kể từ lúc hoàn thành set quay, Ngu Sinh Vi cũng đã trở lại khách sạn được hơn một giờ đồng hồ.
Ngu Sinh Vi săm soi bản thân mình trong gương đến tận nửa ngày mới chuẩn bị xong.
Cậu cầm thẻ phòng bước ra ngoài, chuẩn bị đến phòng 1103. Vừa ra tới hành lang đã nhìn thấy Thang Lai đang tiến về phía mình.
Thang Lai đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Khi nhìn thấy Ngu Sinh Vi, anh ta hơi giật mình, ánh mắt dừng trên quần áo và tóc tai Ngu Sinh Vi một hồi, điện thoại đặt bên tai trượt hẳn xuống.
Thang Lai:
"Cậu... Buổi tối ra ngoài có việc gì à?"
Ngu Sinh Vi: Ừm.
Thang Lai:
"Có cần tôi lấy xe cho cậu không?"
Ngu Sinh Vi: Không cần.
Thang Lai:
"Vậy thì về sớm một chút, kẻo ngày mai quay phim lại đến trễ. Đừng nhìn dáng vẻ hôm nay của Diêu Lập Minh mà nghĩ rằng ông ta là người dễ nói chuyện, nếu thật sự muốn thả chim bồ câu của mình ra, ông ấy chắc chắn sẽ dám nổ tung cho cậu xem."
Ngu Sinh Vi không muốn lãng phí thời gian nên tùy ý gật gật đầu, lướt qua vai Thang Lai, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Thang Lai lại bước vài bước đuổi theo cậu, do dự nói:
"Cậu không muốn che chắn gì sao?"
Cái tên này sao cứ giống như mấy bà mẹ chồng ấy nhỉ? (ý là cứ lải nhải dài dòng miết ó)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!