Chương 27: Giúp cậu.

Nhưng ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí dạt dào đang tràn lan khắp phòng.

Là điện thoại của Ngu Sinh Vi.

Trong lòng Ngu Sinh Vi vẫn còn đang rất hạnh phúc, dẫn đến giọng nói của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng, giống như một đôi cánh nhỏ đang vỗ phành phạch bay lên trên cao: Chuyện gì vậy?

Đầu dây bên kia nói một câu.

Nụ cười trên mặt Ngu Sinh Vi vẫn còn, nhưng hàng lông mày đã bắt đầu nhăn lại:

"Anh nói tạm thời có hoạt động? Lúc trước không phải đã nói hai ngày này không sắp xếp thêm công việc hay sao?"

Lại tạm dừng.

Mấy giây sau, Ngu Sinh Vi lại mở miệng. Nụ cười trên mặt cậu biến mất, âm thanh cũng trở nên trầm thấp, nghe vào tai lạnh như băng :

"Đẩy không được? Nếu đẩy không được sao lúc đấy anh còn nhận làm gì?"

Bạc Dĩ Tiệm đang ngồi nghe có hơi bất ngờ.

Hắn vẫn luôn cảm thấy Ngu Sinh Vi là một anh bạn nhỏ tính tình rất tốt, đặc biệt mềm mỏng, dù làm gì cũng sẽ không tức giận.

Nhưng hiện tại xem ra...

Tầm mắt của bọn họ giao nhau.

Ngu Sinh Vi rõ ràng sửng sốt một chút, tiếp đó vội vàng xoay người lại, hạ giọng như muốn che đậy điều gì, rõ ràng lòng không cam tình không nguyện nhưng lại làm bộ như mình rất dễ nói chuyện:

"Thôi, nếu đã nhận rồi thì tôi cứ đi vậy. Xe đậu dưới lầu đúng không? Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay."

Cậu cúp điện thoại, sau đó chuyển hướng đến Bạc Dĩ Tiệm:

"Anh Dĩ Tiệm, em bất ngờ có chút việc..."

Bạc Dĩ Tiệm an ủi đối phương:

"Không sao, cậu đi đi. Đôi khi sẽ có những chuyện không thể tránh khỏi mà."

Ngu Sinh Vi:

"Vốn tưởng mấy ngày nay có thể trò chuyện cùng anh, nhưng hiện tại e là không có thời gian. Ừm... anh Dĩ Tiệm sẽ tới đoàn phim chứ? Tới xem em diễn Bạch Hồ một chút nha anh? Em cảm thấy Bạch Hồ cũng rất muốn gặp lại Hà Thâm một lần nữa."

Nói xong câu này, không chờ Bạc Dĩ Tiệm trả lời, Ngu Sinh Vi bỗng nhiên dùng một tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn để nói thêm một câu:

"Xe còn đang chờ bên dưới, em đi trước đây, hẹn gặp lại anh Dĩ Tiệm."

Bạc Dĩ Tiệm không kịp nói gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người vừa nói xong cũng không thèm nhìn mình một cái đã vội chộp lấy điện thoại, bước hai, ba bước bỏ đi, giống như một con thỏ nhanh chóng nhảy ra ngoài, chớp mắt đã mất tăm không thấy đâu.

Chuyện này...

Hắn tự hỏi một hỏi rồi tỉnh táo lại.

Đây là lo sợ bị từ chối cho nên mới nói trước rồi chuồn đi à?

Sau đó hắn lại nhớ đến lúc Ngu Sinh Vi nhận điện thoại đã không cẩn thận đem sự nóng nảy của mình thể hiện ra ngoài.

Hừm.

Mặc dù tính tình của đối phương có chút khác so với những gì hắn nghĩ ban đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!