Nếu như mọi chuyện kết thúc ở đây thì vụ án này chỉ đơn giản là một tội ác đáng buồn nhưng cũng vô cùng ghê tởm diễn ra bên dưới lưới trời lồ ng lộng.
Nhưng thế giới chính là một bộ phim, mặc kệ là đang ở đâu, cũng không kể là ở thời điểm nào, bất ngờ luôn luôn có thể xảy ra.
Hà Thâm và Bạch Hồ vô tình rơi vào một vụ án buôn bán nội tạng trong một nhà máy bỏ hoang, mà tổ chức tội phạm này, cũng chính là tổ chức năm đó đã sát hại cha của Hà Thâm.
Bọn họ bắt cóc Hà Thâm và Bạch Hồ.
Lúc này đây, kẻ bạo lực cũng đồng dạng lâm vào cảnh ngộ bị cầm tù, nhưng sau hai lần bị bắt cóc và giam cầm đó, Hà Thâm rốt cuộc đã hiểu được việc cha mình làm.
(theo như chương trước thì mới đầu BH bắt cóc HT, bây giờ thì cả hai cùng bị bọn tội phạm bắt luôn, sợ mọi người không hiểu nên mình giải thích, mình cũng không biết mình hiểu đúng không =]]]])
Nhưng mọi chuyện có vẻ đã quá muộn.
Hắn và Bạch Hồ bị đánh đập, bị tra tấn hành hạ từng ngày, từng giờ, mỗi thời khắc đều phải đối mặt với việc dường như chỉ trong một giây tiếp theo, cái chết sẽ liền ập đến với bọn họ.
Trên người hắn để lại tàn tật vĩnh viễn, hai ngón trên bàn chân trái bị cưa đứt một cách tàn nhẫn.
Cho đến phút cuối cùng, chính Bạch Hồ đã cứu hắn.
Hắn còn sống, nhưng Bạch Hồ chết rồi.
Năm đấy Hà Thâm hai mươi tuổi, Bạch Hồ cũng đang độ tuổi hai mươi.
Một người hoàn toàn sụp đổ, còn một người trở về với cát bụi.
***
Bạc Dĩ Tiệm khép kịch bản lại.
Hắn tựa đầu lên tay vịn của ghế sô pha, hai chân duỗi thẳng.
Từng chùm, từng chùm ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, rọi lên trên cánh tay hắn, một vòng rồi lại một vòng, trông giống như một chiếc băng tay đang bao bọc lấy cả tay hắn.
Ngu Sinh Vi nhìn Bạc Dĩ Tiệm, có chút xuất thần, cho đến khi người đang nằm kia đột nhiên lên tiếng.
Bạc Dĩ Tiệm: Tiểu Ngu...
Ngu Sinh Vi: Dạ?
Bạc Dĩ Tiệm:
"Cậu đã đọc kịch bản chưa?"
Ngu Sinh Vi: Rồi ạ.
Bạc Dĩ Tiệm:
"Tốt lắm, cậu có suy nghĩ gì về kịch bản này không?"
Ngu Sinh Vi đúng thật là có suy nghĩ của riêng mình, cậu trầm ngâm:
"Đầu tiên, Bạch Hồ không hẳn là một người tốt nhưng cũng không hoàn toàn là một người xấu, anh ta đã bắt cóc Hà Thâm nhưng sau đó lại cứu Hà Thâm, có thể nói anh ta đã thể hiện được cả cái thiện và cái ác trong bản chất của mỗi con người. Đó là lý do vì sao nhân vật này"đơn giản nhưng cũng không tệ lắm
"mà anh Dĩ Tiệm đã nói với em lúc đầu."
Quan điểm này rất có cơ sở.
Bạc Dĩ Tiệm gật gật đầu: Không sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!