Bảy giờ sáng theo giờ Bắc Kinh.
Bạc Dĩ Tiệm mới vừa mở mắt vẫn còn đang nằm trên giường.
Ánh mắt hắn thoáng chút mờ mịt lướt qua bức tường phòng ngủ trắng như tuyết, rơi trên cửa sổ sát đất đối diện giường ngủ, nhìn thấy hai con chim nhỏ đang trốn trong chậu cây lô hội phía sau khung cửa, chốc chốc lại mổ lên những phiến lá lô hội đầy đặn..... Ông biết chậu cây của ông đang bị đứa nào phá hư đấy nhá!
Đầu óc Bạc Dĩ Tiệm trong lúc còn chưa tỉnh táo hẳn đột nhiên bật ra một câu nói như vậy, chợt, âm thanh nhắc nhở vang lên, phát ra từ chiếc điện thoại hắn đặt trên đầu giường.
Hắn đưa tay ra mò mẫm, cầm điện thoại, híp mắt nhìn thông báo tin nhắn.
Là tin nhắn WeChat của Cao Nghĩa.
Chuyện gì làm Cao Nghĩa phải nhắn tin vào lúc này?
Giờ làm việc hợp pháp phải đến chín giờ cơ đấy.
Thôi, hẳn không phải chuyện gì ghê gớm, để sau hãy xem...
Bạc Dĩ Tiệm quyết định như vậy.
Tay cầm điện thoại của hắn chậm rãi buông xuống, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại, chỉ chớp mắt nữa thôi người nằm trên giường sẽ lại thiếp đi lần nữa, nhưng điện thoại của hắn lần thứ hai rung lên, lại một tin nhắn khác ập đến.
Bạc Dĩ Tiệm: ...
Hắn lại mở mắt ra.
Lần nữa nhìn điện thoại trong tay mình.
Hắn phát hiện lại là một tin nhắn WeChat, lần này người gửi là Diêu Lập Minh.
Hai tin nhắn WeChat này giống như một cái công tắc.
Tiếp theo, Nhậm Hân mới vừa hợp tác gửi tới một tin, Văn Tái và Quách Trường Tín quan hệ vẫn luôn không tệ cũng gửi tới một tin, thậm chí một số người khác không quen thuộc lắm cũng gửi tới một tin.
Bạc Dĩ Tiệm hoang mang nhìn mấy tin nhắn liên tiếp được gửi đến.
Hôm nay xảy ra chuyện gì à?
Là thời gian làm việc của thế giới gì đó sao?
Nếu không thì sao mọi người lại hẹn nhau mới sớm ra đã gửi tin nhắn cho hắn thế?
Hắn giấu trong lòng mấy phần nghi hoặc, mở khóa điện thoại, thận trọng mở WeChat, bắt đầu xem từ tin nhắn của Cao Nghĩa...
Một tấm ảnh nhảy ra khỏi màn hình điện thoại.
Chính là tấm ảnh chụp lại cảnh hắn hướng dẫn Ngu Sinh Vi vẽ tranh kia.
Tấm ảnh được chụp từ phía bên cạnh hắn và Ngu Sinh Vi, ngoại trừ hai người ra, phân nửa cái giá vẽ cũng lọt vào khung ảnh.
Thế nhưng hiện tại, bức ảnh đã được thêm chữ vào, bàn vẽ lại bị photoshop cho biến mất, đổi thành một cái màn hình TV.
Phong cách photoshop trông vừa ngu vừa dỏm, Bạc Dĩ Tiệm vừa nhìn thấy đã phải bật cười, thiếu chút nữa đã theo phản xạ rep lại một gói biểu tượng cảm xúc ngớ ngẩn.
May thay, ngay phút cuối, hắn đã khống chế được tay mình, lại tìm về lý trí của bản thân, nhìn gói biểu tượng cảm xúc xuất hiện trên màn hình, suy nghĩ dụng ý của Cao Nghĩa:
Đối phương gửi cho hắn tấm ảnh này; là muốn photoshop ảnh chụp như vậy rồi hỏi suy nghĩ của hắn; hay là muốn dùng nó để hỏi hắn buổi tối có thời gian không?
Ngón tay hắn chuyển động trên bàn phím, gõ ra hai chữ, lại xóa hết đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!