Chương 17: Kiếm tiền thật khó...

Một người đi qua, hai người đi qua, rồi vô số người đi qua.

Số người lướt qua trên đường nhiều vô kể nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là đều không chú ý tới, cách họ chỉ hơn nửa bước chân có một gian hàng nho nhỏ nhận vẽ tranh chân dung.

Nửa giờ trôi qua chỉ trong chớp mắt.

Đừng nói là khách, đến cả một người dừng chân tìm hiểu để bọn họ chào mời cũng chẳng có.

Bạc Dĩ Tiệm không kìm lòng được:

"Gian hàng của chúng ta có khi nào đã bị dính lời nguyền lãng quên hay trúng phép tàng hình gì đó rồi không, cho nên mới chẳng có ma nào thèm để ý đến chỗ này?"

Ngu Sinh Vi giữ yên lặng, không cần hắn nói, cậu cũng cảm thấy như vậy á.

Bạc Dĩ Tiệm sờ sờ cằm:

"Hay là chúng ta đổi cách khác?"

Ngu Sinh Vi vội hỏi: Đổi thế nào cơ?

Bạc Dĩ Tiệm:

"Kiểu như chủ động thu hút khách hàng?"

Nói rồi lại đưa ánh mắt thăm dò giữa dòng người.

Thu hút khách hàng cũng không phải chuyện dễ, đâu phải chỉ cần mời chào là họ sẽ tới đâu.

Dù sao vẽ tranh chân dung vẫn cần một khoảng thời gian cần thiết nhất định, dưới tình huống này, khẳng định không thể vội vàng tìm khách đến, chắc chắn sẽ có rắc rối; hơn nữa thời thế bây giờ thay đổi rồi, trên điện thoại di động cũng có rất nhiều hiệu ứng selfie, nổi bật nhất trong số đó chính là

"Hiệu ứng Tranh phác họa", suy nghĩ lại một chút, nếu tìm đến người lớn tuổi rõ ràng sẽ dễ thành công hơn những người trẻ tuổi.

Đang lúc Bạc Dĩ Tiệm vẫn còn sàng lọc trong dòng người để tìm kiếm mục tiêu, gian hàng nho nhỏ này đã nhanh chóng đổi vận.

Một đôi giày cao gót màu đỏ dừng lại trước quầy của bọn họ.

Nhìn lên trên chút nữa, người nọ mặc chiếc váy màu xám, trên đầu đội mũ rộng vành, là một người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc màu bạc được búi cẩn thận và tỉ mỉ đang đứng trước mặt bọn họ.

Người phụ nữ nói tiếng Pháp.

Bạc Dĩ Tiệm liếc nhìn Ngu Sinh Vi, bộ dạng Ngu Sinh Vi mơ màng, cũng không có gì kỳ lạ, đối phương không hiểu tiếng Pháp.

Mà Ngu Sinh Vi đối với tình huống như thế này cũng không phải không có biện pháp nào.

Ngu Sinh Vi lấy điện thoại di động ra.

Cậu nhập lời nói vào điện thoại, cẩn thận phiên dịch sang tiếng Pháp rồi nhấn phát ra ngoài:

"Xin chào, chúng tôi là hai du khách nước ngoài, vì không đủ tiền đi lại nên chúng tôi ở đây mong muốn kiếm một chút kinh phí du lịch."

"Chúng tôi sẽ vẽ tranh phác họa cho cô trong thời gian nửa giờ, giá gốc là 15 euro, nhưng bây giờ giảm giá chỉ còn 7.5 euro."

"Giá cả rất phải chăng, chỉ cần tốn một chút thời gian thôi, thử xem nhé?"

Người phụ nữ Pháp ngồi xuống.

Lúc ngồi xuống, người phụ nữ đưa tay tháo mũ, nghiêng người đối mặt với Ngu Sinh Vi, lộ ra nửa khuôn mặt của mình, sau đó lại ngẩng đầu ưỡn ngực, cằm khẽ nhếch, cơ bắp trên mặt cố định ở trạng thái mỉm cười, chỉ là có chút căng thẳng. Người phụ nữ lại nói một câu tiếng Pháp.

Lần này, không cần đến phiên dịch, chỉ cần xem động tác của đối phương, Bạc Dĩ Tiệm và Ngu Sinh Vi đều có thể đoán được cô ấy đang nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!