*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tiếng sau, mọi người đúng giờ tập hợp ở phòng ăn trên du thuyền.
Tổ tiết mục và sáu nghệ sĩ vẫn ngồi cùng bàn giống tối qua.
Bàn dài được phủ khăn, bên trên đặt vài chân đế cắm nến, đủ loại bánh mì, nước trái cây, cà phê, bột yến mạch bày biện dày đặc trên bàn, tất cả đều là mỹ thực nước Pháp.
Tú tài vuốt vuốt hoa văn trên cái đ ĩa đặt trước mặt, ý tứ sâu xa:
"Các bạn ơi, các bạn có phát hiện không, bữa sáng ngày hôm nay của chúng ta rất phong phú."
Anh mập đã cầm trên tay que bánh mì được phết mứt hoa quả. Anh ta đánh giá:
"Cũng đâu phong phú lắm đâu, không phải toàn là bánh mì thôi hả? Ngọt quá đê."
Bếp trưởng Đường:
"Bữa sáng của người Pháp giống nhau, đều ăn ngọt, hơn nữa bọn họ ăn sáng không cầu kì lắm, nước ép trái cây, sữa, cà phê, bánh mì và yến mạch chính là thực đơn chủ yếu của bọn họ. Đối với người Pháp mà nói, mấy thứ trên bàn này xác thực rất phong phú."
Tú tài thở dài.
Trong tiếng thở dài này chứa đầy sự thất vọng của tú tài đối với những người không hiểu chuyện: "Mấy người thử nghĩ lại đi, cái chương trình du lịch này không có đứng đắn gì hết á, chúng ta có lần nào không trải qua khó khăn thử thách mà vẫn được ăn ngon, được ngắm cảnh đẹp chưa?
Bây giờ chúng ta còn chưa làm gì hết mà đã được thưởng thức mỹ thực nước Pháp chính hiệu rồi. Điều này nói lên cái gì? Chính là hành trình tiếp theo tuyệt đối không hề đơn giản. Bữa này rất có thể chính là bữa sáng cuối cùng của chúng ta đó!
"Nói thì chậm nhưng đến thì rất nhanh. Tú tài vừa dứt lời, âm thanh của tổ đạo diễn đã từ ngoài cửa truyền vào."Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, hành trình ngày hôm nay đã được quyết định rồi.Là hành trình gì vậy?
"Đội trưởng Nhậm Hân thay mặt mọi người phát biểu."Thuyền đã bỏ neo ở bến cảng Nice. Nice là một thành phố cảng và du lịch vô cùng xinh đẹp của nước Pháp, đương nhiên, nó cũng là một thành phố tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
Cho nên, chuyện hôm nay chúng ta phải làm, chính là trải nghiệm cuộc sống của các nghệ sĩ đường phố ở Nice.
"Tổ đạo diễn còn chưa nói hết lời, đông đảo mọi người đều đã nhàn nhạt cảm thấy một tia căng thẳng quen thuộc. Tổ đạo diễn tiếp tục:"Mọi người phải đem theo một giá vẽ, một hộp bút chì và một hộp màu vẽ. Sau đó phải vẽ tranh cho người đi đường, khiến họ tình nguyện chi tiền mua tranh của mọi người. Cơm trưa và bữa tối của mọi người rốt cục có ăn được không, ăn như thế nào thì phải xem mọi người bán được bao nhiêu tranh rồi.
Cũng giống như hôm qua, hai người một đội, phân đội cũng y như cũ...
"Đơn giản giao phó xong quy tắc trò chơi, tổ đạo diễn lại im lặng. Trên chiếc bàn dài, mọi người hai mặt nhìn nhau. Đột nhiên, tú tài vỗ bàn một cái, kích động đứng lên:"Thấy chưa! Mọi người thấy chưa hả! Tui nói có sai đâu! Đây chính là bữa ăn cuối cùng của nhóm chúng ta, bữa sáng cuối cùng đó!
"Nhậm Hân đến nhìn cũng lười nhìn:"Miệng quạ đen.
"Anh mập gõ bánh mì que, nhấn mạnh:"Miệng quạ đen.
"Bạc Dĩ Tiệm giơ ly lên:"Vì miệng quạ đen, cụng ly.
"Ngu Sinh Vi hơi buồn cười, nhưng lại nhịn xuống:"Vì miệng quạ đen, ăn điểm tâm.Tú tài:???
"Anh ta nhìn bọn họ bằng ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng nhìn sang Đường Dương vẫn chưa nói gì. Tú tài:"Tiểu Dương Dương, anh có lời gì muốn nói với tui không? Có phải anh cảm thấy tui rất lợi hại không? Không cần giấu, tui biết trong lòng anh nghĩ như vậy mà, anh cứ mạnh dạn nói ra, chúng ta làm người phải thành thật, tuyệt đối không thể dối trá như mấy tên kia được!
"Đường Dương vỗ vai tú tài, tự lấy cho mình một cái bánh mì, thực dụng trả lời:"Ăn nhiều một chút, nếu không sẽ phải chịu đói đấy."
***
Bữa sáng huyên náo này, tất cả mọi người đều ăn vượt quá sức ăn bình thường của mình.
Sau đó, bọn họ cầm theo đạo cụ, trải qua thủ tục kiểm tra an ninh của chương trình để xoát tiền mặt trên người, lần lượt xuống thuyền.
Trên bến cảng xanh thẳm rộng rãi, chiếc du thuyền trắng tinh trông như một con cá lớn, thừa dịp sóng lùa gió cuốn tới tới đi đi; một nhóm những toà nhà nhỏ với kiến trúc độc đáo nằm dọc hai bên thành phố, mái nhà màu đỏ tươi nổi bật trên nền trời xanh, mà kẹp ở giữa chính là đường đi lăng cách(*) trắng đen, nhìn giống như một bàn cờ vua khổng lồ, chờ đợi mọi người bước lên nó để thi thố mỹ thuật.
(*)Quảng trường Massena ở Nice:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!