Chương 14: +1=?

Bạc Dĩ Tiệm hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngu Sinh Vi thật sự quá đáng yêu.

Đáng yêu đến độ làm hắn cảm thấy dường như đối phương có ý gì đó khác với mình, cho nên mới thay đổi cách thức, hướng về phía mình trưng ra lớp vảy xinh đẹp của bản thân.

Nhưng mà, anh bạn nhỏ vẫn chỉ là anh bạn nhỏ.

Anh bạn nhỏ này hình như...

Ánh mắt Bạc Dĩ Tiệm có chút băn khoăn, rồi rơi vào bình rượu đặt trên bờ.

Hắn đưa tay thăm dò, cầm bình rượu lên lắc lắc, nhẹ hững; lại đảo ngược thân bình, đem miệng bình trút thẳng xuống dưới, không một giọt rượu nào rơi xuống.

Vì thế hắn thở dài, đặt bình rượu trở lại, rẽ nước vượt qua khoảng cách giữa hai người, vỗ vỗ đầu của đối phương, dở khóc dở cười:

"Tửu lượng không tốt cậu còn uống làm gì? Xem kìa, say rồi à?"

Ngu Sinh Vi: ...

Cậu không có say mà!

Mà vấn đề là, nếu như cậu không say thì vì sao lại phải giấu mình trong nước chơi cái trò phun bong bóng này?

Ngu Sinh Vi lúng túng đến đỉnh điểm.

Chuyện đến nước này, cậu chỉ có thể đâm lao đành phải theo lao, làm bộ chính mình thật sự say rồi.

Cậu không muốn đối mặt với Bạc Dĩ Tiệm, tiếp tục chôn người xuống nước, chôn luôn mũi miệng, cũng muốn chôn cả hai tai hai mắt, tốt nhất là vùi cả người vào trong nước luôn đi.

Vào lúc này, một đôi tay dưới nước bỗng bắt lấy cánh tay của cậu.

Bạc Dĩ Tiệm chạm vào cậu!

Ngu Sinh Vi hết hồn, muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, thứ tràn vào không phải không khí mà chỉ toàn là nước với nước, sặc!

Khụ!

Một tiếng sặc đột nhiên vang lên bên trong làn nước.

Theo đó là một chuỗi bọt khí nho nhỏ nhanh chóng nổi lên.

Bạc Dĩ Tiệm mới giây trước còn cười, giây tiếp theo đã phát hiện Ngu Sinh Vi có gì đó không đúng.

Hắn thật sự đã bị cái bản lĩnh luôn không làm theo kịch bản này của Ngu Sinh Vi dọa cho sợ rồi!

Hắn vội vã động tay, dứt khoát kéo Ngu Sinh Vy ngoi lên mặt nước, đặt cậu lên bờ, chính mình cũng ngồi xuống, một tay đặt ngang trên ngực và bụng Ngu Sinh Vi, một tay khác vòng ra phía sau, vỗ nhẹ lưng cậu:

"Thế nào? Không sao chứ? Lúc say cậu trâu bò vậy sao, còn có thể lặn ngụp trong bể tắm nước nóng, tưởng mình là cá thật à?"

Hắn vừa vỗ lưng cho cậu vừa hỏi, tuy hơi buồn cười, nhưng vẫn có một chút cảm giác tức giận.

"Cái tính tình sau khi uống rượu này của cậu, cũng không biết nên nói là tốt hay xấu. Bị sặc nước cũng không dám giãy giụa hô hào cứu mạng? Chỉ biết để tay chân tùy ý mềm nhũn như thế này sao? Lỡ như người khác không chú ý tới cậu thì làm sao bây giờ?"

Hắn nói, vì để tăng thêm khí thế, còn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Ngu Sinh Vi.

Ngu Sinh Vi: ...

Trong lòng cậu đau khổ, nhưng vẫn không dám nói lời nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!