An Trường Khanh được hắn dẫn đi, nam nhân nện bước không nhanh không chậm, thân hình cao lớn, lưng thẳng tắp, sắc bén giống như cây trường thương. Khi hắn đứng bên cạnh ngươi, không cần bất luận động tác hay ngôn ngữ gì, đã cho ngươi cảm giác an ổn không gì sánh kịp.
Đi ra hai bước, An Trường Khanh lại nhịn không được hỏi: "Có phải vô luận ta làm gì, ngài đều sẽ che chở ta đúng không?"
"Tất nhiên." Tiêu Chỉ Qua khó hiểu mà liếc y một cái, theo lý nói: "Ngươi là Vương phi của ta."
Khi nói lời này, biểu tình của nam nhân nhất quán nghiêm túc, mặt mày nghi hoặc tựa như đang hỏi "Không che chở ngươi, còn có thể che chở ai."
An Trường Khanh mím môi lén cười, kéo hắn đi đến đường khác: "Trước chưa về, cùng ta đến Tây viện một chuyến."
Tuy Tiêu Chỉ Qua không biết y muốn làm gì, bước chân lại siết sao đuổi kịp y.
An gia là trạch tử năm tiến, lão thái quân ở chính viện giữa. An Tri Khác và An Tri Thủ có quyền lớn nhất An gia thì chia Đông viện và Tây viện. An Trường Khanh dẫn Tiêu Chỉ Qua xuyên qua hành lang khúc khuỷu, lại xuyên qua một cánh cửa thùy hoa, mới đến Tây viện.
(Cửa thùy hoa: Một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ trạm trổ sơn màu)
Tây viện đang náo nhiệt. Đám hạ nhân bưng từng bồn nước ấm chạy ra chạy vào, thỉnh thoảng còn nghe được một hai tiếng kêu rên thảm thiết cùng từng trận gào khóc.
Khi An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua tiến vào, đám hạ nhân đều dừng một chút, tiếp theo như nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch mà tránh hai người vào phòng. Nhưng có nha hoàn ăn mặc vô cùng tinh tế vẻ mặt đầy phẫn nộ trừng An Trường Khanh, miệng mấp máy hồi lâu, cuối cùng không dám nói cái gì, hung hăng dậm chân liền đẩy người bên cạnh vào phòng.
"Đó là nha hoàn của An Trường Tề, Phỉ Thúy." An Trường Khanh cáo trạng nói: "Thủ đoạn An Trường Tề làm với ta, đều do cô ta nghĩ ra."
Có thể Phỉ Thúy phát hiện ra tâm tư của An Trường Tề, thấy y phi thường không vừa mắt, bên ngoài bày chủ ý cho An Trường Tề buộc y vào khuôn khổ, bên trong lại tìm hết cơ hội nhục nhã y. Khi đó y nhỏ lại nhu nhược, ăn thiệt chỉ có thể âm thầm ủy khuất tức giận, không có cách.
Nhưng giờ đã khác, y biết sẽ có người chống lưng cho y.
Thanh âm của thiếu niên ba phần oán giận hai phần yếu ớt, mở lớn đôi mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua, giống nhóc con bị ủy khuất cáo trạng với người lớn trong nhà, Tiêu Chỉ Qua bị y nhìn đến tâm tư đều mềm xuống, không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay trong lòng bàn tay mình, sát vào bên tai y hạ giọng nói: "Ả là người của An Tri Khác."
"!!!" An Trường Khanh mở lớn đôi mắt hơn nữa, tràn đầy kinh ngạc.
Nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện, Tiêu Chỉ Qua sát gần hơn: "Ả là quân cờ tốt, dùng tốt, không chỉ lấy được mạng của An Trường Tề, còn có thể làm huynh đệ An Tri Khác lục đục."
Mặt An Trường Khanh lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời không nghĩ thông suốt, khó hiểu mà nhìn hắn: "Dùng thế nào?"
"Tự mình nghĩ." Tiêu Chỉ Qua không lập tức nói đáp án, ngược lại cùng y vào sương phòng. An Trường Khanh còn muốn nói gì, lại bị một tiếng phẫn nộ áp bước chân.
"Ngươi còn dám tới!" Chính thê của An Tri Thủ Tôn thị quát lên một tiếng cao vút liền bổ nhào đến An Trường Khanh: "Tiểu tiện nhân! Ngươi câu dẫn Trường Tề còn chưa đủ, còn hại nó như thế, ta bắt ngươi đền mạng!"
An Trường Khanh phản ứng không kịp, thấy sắp bị móng tay bén nhọn của phụ nhân chọc mắt, lại thấy Tiêu Chỉ Qua bên cạnh nhanh chóng phản ứng một cước đạp người ra, đánh thật mạnh lên ghế bành lê mộc.
Tiêu Chỉ Qua tức giận, trầm giọng quát: "Vương phi về thăm cha mẹ, An Trường Tề không tôn lễ nghĩa nói năng lỗ mãng, bổn vương chặt một tay một chân của hắn đã là nhân từ, nếu không phải Vương phi cầu tình, các ngươi cho rằng hắn còn mạng ở đây?!" Ánh mắt âm hiểm đảo qua Tôn thị đầu tóc tán loạn, Tiêu Chỉ Qua lạnh giọng chất vấn: "Hay Tôn phu nhân cảm thấy... trừng phạt này còn nhẹ?"
Tôn thị mới vừa được nâng dậy chân mềm nhũn, lại quỳ gối trên mặt đất. An Tri Thủ cũng sợ hãi quỳ xuống: "Tiện nội ngu muội, lại sốt ruột ái tử, vô tình bất kính Vương phi, xin Vương gia thứ tội."
Tiêu Chỉ Qua không để ý đến hai người đang quỳ, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn về phía An Tri Khác: "Tướng quốc cũng đừng cả ngày bận rộn triều chính, cũng nên chỉnh đốn gia phong, bằng không sớm muộn chọc phải đại họa liên lụy cả nhà."
An Tri Khác co rút gương mặt, chắp tay khom người: "Vương gia dạy phải." Nói xong lại nhìn về phía An Trường Khanh, vẻ không thích giữa mặt mày càng thêm đậm, nhưng cố kỵ Tiêu Chỉ Qua như hổ rình mồi bên cạnh, ông ta chỉ có thể ôm một gương mặt tươi cười: "Vương phi tới đây là còn có chuyện?"
An Trường Khanh tới đây chính vì tìm ông ta, lập tức không khách khí: "Dư di nương bệnh lâu, uống thuốc vẫn thấy không tốt, vừa lúc trong vương phủ có vị đại phu chuyên trị tạp chứng nghi nan, ta liền xin Vương gia mượn người, qua hai ngày sẽ bảo đại phu đến khám."
An Tri Khác nheo mắt, còn chưa mở miệng, Lý thị một bên đã nói: "Đại phu xem bệnh cho Dư di nương là lão đại phu của Đức Nhân Đường, nếu ông ấy còn không chữa được, chỉ sợ đổi người cũng..."
"Vậy lại đổi đại phu là được." An Trường Khanh cắt đứt lời của bà ta: "Luôn có đại phu có thể chữa, phụ thân nói, có phải đạo lý này không?"
Sắc mặt An Tri Khác khó coi, hiện giờ đứng trước mắt ông ta đã không phải thứ tử tùy ý gây khó dễ. Bắc Chiến Vương đứng sau lưng y, An Tri Khác không thể không cúi đầu: "Là đạo lý này."
An Trường Khanh lãnh đạm gật đầu, lại nói: "Mặt khác ở Lãm Hồng Uyển không có nhân thủ đắc lực, Vương gia lo lắng không an toàn, liền để Triệu Thạch lại."
Sắc mặt An Tri Khác xanh xanh trắng trắng, cắn răng, một lúc lâu mới gằn từng chữ: "Vốn nên như vậy, là ta suy xét không chu toàn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!