Chương 7: (Vô Đề)

An Trường Tề đã từng là một đoạn ác mộng rất dài của An Trường Khanh.

An Trường Khanh từ nhỏ xinh đẹp, khi còn bé ngũ quan chưa nảy nở, đẹp càng khó phân nam nữ. Khi đó mấy tỉ muội ghen ghét y lớn lên đẹp hơn mình, huynh đệ lại ghét y lớn lên giống nữ hài, hai bên không thích An Trường Khanh, mỗi bên đều thích ức hiếp y. Một thời gian rất dài, thời thơ ấu của An Trường Khanh đều u ám không ánh sáng. Người duy nhất vươn tay cứu giúp y là An Trường Tề.

An Trường Tề là con trai nhị phòng độc nhất, khi sinh ra đã nhận hết sủng ái. Hắn lớn hơn An Trường Khanh năm tuổi, lúc An Trường Khanh mười một mười hai tuổi, hắn đã là thiếu niên mười sáu mười bảy. An gia trừ con trai trưởng đại phòng An Trường Dục, tuổi tác tính hắn lớn nhất, cũng được lão thái thái thích nhất.

Lúc hắn giáo huấn đệ đệ muội muội khác, cứu An Trường Khanh bị nhốt trong phòng củi, An Trường Khanh thật lòng kính trọng lại quấn quýt vị ca ca này. Từ đó về sau An Trường Tề đối đãi y rất tốt, giáo huấn huynh đệ tỷ muội ức hiếp y, dẫn y đi ăn điểm tâm ngon, còn chuẩn bị cho y xiêm y mới tinh đẹp đẽ.

Nếu không phải năm y sinh nhật mười hai tuổi, An Trường Tề tính cường bạo y, hết thảy đều vẫn tốt đẹp.

An Trường Khanh còn nhớ rõ ngày xuân đó, vào 15 tháng 2 sinh thần y. Đúng trước sau tiết xuân phân, trên dưới An gia thu xếp tiệc đạp thanh cùng xuân nhật, nhưng không ai nhớ đây là ngày Tam thiếu gia sinh ra. An Trường Khanh ăn bát mì trường thọ mẫu thân nấu cho y, đang muốn ra cửa bốc thuốc, liền gặp An Trường Tề.

Ngày ấy An Trường Tề cười đến phá lệ ân cần, An Trường Khanh còn nhớ mỗi một chữ hắn nói với mình.

Hắn nói: "Tam đệ, hôm nay là sinh thần đệ, huynh chuẩn bị quà sinh thần cho đệ, muốn đi xem không?"

An Trường Khanh ngây thơ liền vui vẻ phấn chấn đi theo hắn. Không ngờ bị hắn lừa tới sương phòng không người chuẩn bị cường bạo. Khi đó An Trường Tề như thay đổi thành người khác, miệng nói ái mộ, ánh mắt lại lộ dâm tà. Ý đồ lừa gạt y vào khuôn khổ.

Tuy An Trường Khanh ngây thơ, nhưng không ngu ngốc, nhanh chóng cầm giá cắm nến bằng đồng hung hăng đập vào đầu hắn, thừa dịp hắn ăn đau, nhảy vào trong hồ ngắm cảnh sau cửa sổ chưa bị khóa. Bởi vì An Trường Tề không biết bơi, lại vừa lúc có hạ nhân đi qua, y mới thoát được một kiếp.

Chẳng qua từ đó về sau, An Trường Tề xé mặt nạ ngụy trang, không chỉ không ra mặt giúp y, trái lại năm lần bảy lượt xúi giục huynh đệ tỷ muội khác ức hiếp y. Mỗi khi đơn độc gặp phải, biểu tình càng hận không thể ăn tươi nuốt sống y. Cuộc sống của An Trường Khanh khổ sở hơn trước. Không chỉ ứng phó ác ý bốn phương, còn phải hao hết tâm tư mà trốn tránh An Trường Tề.

Cho đến khi An Trường Tề mười tám tuổi, đính hôn cưới vợ, ngày tháng của An Trường Khanh mới tốt hơn một chút. Cũng cố tình quên đi chuyện này.

Chỉ là vẫn luôn nghĩ rằng trừ mình và An Trường Tề, trong phủ không có ai biết chuyện cũ dơ bẩn ghê tởm này.

Nhưng không ngờ hóa ra An Tri Khác cũng biết. Nếu ông ta biết An Trường Tề đã từng đối y tốt, vậy làm sao không biết về sau An Trường Tề đối y ác? Nguyên nhân chuyển biến, làm chủ một nhà, ông ta không biết sao?

Huống chi trước đây y bò từ hồ ngắm cảnh lên, lạnh đến sắc mặt xanh trắng, vừa sợ vừa lo, không dám về Lãm Hồng Uyển, sợ khiến mẫu thân lo lắng, chỉ có thể ôm một phần vạn hy vọng đi tìm An Tri Khác, nhưng An Tri Khác nghe cũng không nghe, răn dạy y một trận, đuổi y về Lãm Hồng Uyển.

Lúc trước An Trường Khanh cho là ông ta không thích mình. Cho đến lúc này mới hiểu, kỳ thật ông ta đều biết, chỉ là ông ta không muốn vì thứ tử không quan trọng mà gây hiềm khích với An Tri Thủ, mới làm bộ không thích thôi.

Hận đến sâu, chỉ còn lại một khoảng không mù mịt. Nhìn An Tri Khác đột nhiên biến sắc, An Trường Khanh vậy mà cười hai tiếng: "Ông muốn ta bỏ qua cho hắn? Ta càng không! Nếu An Trường Tề chết, ông nói Nhị thúc Nhị thẩm sẽ có phản ứng gì?"

Thanh âm của y vừa nhẹ nhàng, vừa quỷ mị. Tiêu Chỉ Qua lo lắng mà cầm tay y, thâm trầm gọi y một tiếng.

"Ngươi muốn làm gì?" An Tri Khác thấy biểu tình của y rất kỳ dị, không khỏi nhíu mày, ngữ khí cũng mềm xuống: "Giết hắn đối con có chỗ nào tốt? Không bằng đưa đường ca con đi gặp đại phu trước, sau muốn xử trí thế nào đều tùy con."

An Trường Khanh cười lạnh một tiếng: "Ông cho rằng ta vẫn là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt sao?"

Y nói xong rút chủy thủ, chậm rãi đi về phía An Trường Tề đã chết ngất.

"Trường Khanh!" Tiêu Chỉ Qua nhìn ra ý đồ của y, giơ tay giữ chặt tay y.

An Trường Khanh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt một khoảng mờ mịt, bên trong không có cái gì, cả người ngơ ngác. Tâm Tiêu Chỉ Qua nhíu lại, bàn tay ôn nhu khẽ vuốt sườn mặt y, thấp giọng nói bên tai y: "Còn có ta ở đây, đừng ô uế tay ngươi."

Bàn tay di chuyển xuống, Tiêu Chỉ Qua đè vai y thật mạnh, nửa cứng rắn rút chủy thủ trong tay y ném vào bụi cỏ, mới cầm ô kim thương, đến gần An Trường Tề.

"Vương gia!" An Tri Khác theo bản năng ngăn cản, lại bị ánh mắt lộ hung tính của hắn nhìn qua dọa sợ, nhất thời đứng tại chỗ.

"Tướng quốc yên tâm, ta sẽ giữ lại mạng hắn." Tiêu Chỉ Qua âm hiểm cười, như Tu La đòi nợ, vung thương chặt đứt một chân của An Trường Tề.

An Trường Tề chết ngất lần nữa bị đau đớn kịch liệt gọi tỉnh, ôm đũng quần kêu thảm thiết thê lương, sau đó khẽ đảo hai mắt, trước khi hoàn toàn chết ngất, ở trong bụi cỏ khô héo, phun máu tươi.

Tiêu Chỉ Qua thu thương, nhìn về phía An Tri Khác biểu tình khó coi đến cực điểm, ẩn uy hiếp nói: "Mạng ta để lại, còn lại giao cho An tướng quốc. Có lẽ Tướng quốc cũng không muốn cùng ta đến trước mặt bệ hạ đối chất đâu?"

An Tri Khác tự biết lần này là An Trường Tề hành sự không đứng đắn, huống chi loại loạn luân đường ca mơ ước đường đệ này, danh dự trăm năm của An gia sẽ bị hủy. Đối với uy hiếp của Tiêu Chỉ Qua, ông ta chỉ có thể cắn răng nhận thiệt.

Ông ta nhìn An Trường Tề máu chảy như trút, qua loa hướng hai người chắp tay, vội vàng gọi người đến đỡ người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!