Trận chiến này của Nhạn Châu, đánh từ tối tới bình minh, lại đánh từ bình minh tới tối. Tướng sĩ hai bên đều không chết không ngừng, bóng kiếm đao thương trong ánh lửa, máu tươi phụt ra, nhiễm đỏ đất dưới chân. Lúc thu binh, ngoài thành máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.
An Trường Khanh ngồi trên nóc nhà phủ tướng quân, từ một đêm, lại mong đến trời tối nữa.
Cửa thành Nhạn Châu đóng chặt, trên tường thành loáng thoáng thấy được binh lính tuần tra.
Một đêm này, Tiêu Chỉ Qua vẫn không về. An Trường Khanh thật sự không chịu đựng nổi, được Chu Hạc Lam khuyên bảo mới leo xuống dưới, qua loa rửa mặt, liền đi ngủ.
Kết quả ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, An Trường Khanh tự mở bừng mắt. Ngoài thành lần nữa ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu, hẳn là Bắc Địch bắt đầu công thành lần hai. Một ngày này An Trường Khanh chỉ ở trong phủ đợi, không đi bất cứ chỗ nào. Khi tâm phiền ý loạn, chỉ có thể lấy miếng phỉ thúy tím ra tinh tế mài giũa, cưỡng bách bản thân tĩnh tâm.
Mặt ngoài phỉ thúy tím đã được mài giũa sạch sẽ toàn bộ, lộ ra bên trong óng ánh. Đặt nó trong lòng bàn tay tinh tế đánh giá, cuối cùng An Trường Khanh quyết định dùng khối phỉ thúy tím điêu một con dấu —— đưa cho Tiêu Chỉ Qua dùng làm tư chương*.
Phỉ thúy tím dần dần được mài giũa ra góc cạnh mượt mà, bất tri bất giác lại qua một ngày, Tiêu Chỉ Qua vẫn không về phủ. Đến chạng vạng, An Trường Khanh nhớ tới dặn dò của nam nhân, nói buổi tối dã ngọc hại mắt, mới buông phỉ thúy trong tay, dẫn theo Trần Túc ra cửa hóng mát.
Bá tánh trong thành vẫn sống ngày tháng của mình, nhưng chiến sự bên ngoài ít nhiều ảnh hưởng tới bá tánh trong thành, vẻ mặt mọi người đều có chút trầm trọng, thường thường nhìn phía cửa thành. Tuy biết rõ có tướng quân, Nhạn Châu sẽ không bị thua, nhưng mà đánh nhau, vẫn cứ không nhịn được lo lắng.
Ngày thứ hai cứ vậy bình tĩnh trôi qua, nửa đêm, đại môn phủ tướng quân bị gõ vang, An Trường Khanh lộc cộc đứng dậy, chỉ tùy ý khoác xiêm y chạy ra cổng lớn, đại môn phủ tướng quân đã mở ra, An Trường Khanh nghĩ Tiêu Chỉ Qua đã về, dồn dập mà kêu một tiếng "Vương gia".
Sau đó tới cửa, lọt vào tầm mắt lại là Thiết Hổ thân hình cao lớn. Hắn gãi gãi đầu, hành lễ: "Vương phi, Thiết Hổ may mắn không làm nhục mệnh, hai vạn thạch lương thảo còn lại đã đưa đến."
An Trường Khanh thất vọng rũ mắt, thu liễm thần sắc dưới đáy mắt, lần nữa ngẩng đầu trên mặt tươi cười: "Vất vả rồi."
......
Sáng sớm ngày kế, Tề Nguy dẫn người tới trong phủ thẩm tra đối chiếu số lượng lương thảo với Thiết Hổ. Lúc chiến tranh hao tổn lớn lương thảo, hai vạn thạch lương thảo đưa tới lúc trước đã thấy đáy, Thiết Hổ đưa đến hai vạn thạch này, thời cơ vừa vặn tốt.
Tề Nguy cười đến sắp thành đóa hoa, vỗ vỗ bả vai Thiết Hổ vang bộp bộp: "Huynh đệ tốt!"
Thiết Hổ xách cổ áo hắn ghét bỏ đuổi người: "Đi sang kia, đây đều do Vương phi nghĩ cách xoay sở. Lão Thiết ta chỉ phụng mệnh đưa tới!"
Tề Nguy sửa sang lại cổ áo, lại hướng An Trường Khanh chắp tay, trịnh trọng nói: "Ta thay mặt tướng sĩ Nhạn Châu, cảm tạ Vương phi!"
An Trường Khanh nhàn nhạt cười, bảo hắn không cần khách khí. Do dự một chút, lại hỏi: "Vương gia ở quân doanh sao? Có thiếu gì không? Ta cho người đưa đến."
Nụ cười trên môi Tề Nguy cứng lại, lại nhanh chóng che dấu: "Vâng, không thiếu gì cả. Tướng quân muốn tọa trấn trong quân, tạm thời không hồi phủ."
An Trường Khanh mắt sắc, không để lỡ biểu tình trong nháy mắt của hắn, ninh mi nói: "Thật hả? Nhưng trước khi khai chiến Vương gia còn nói với ta, ngài ấy đã nhiều ngày không ở trong thành."
"Ngay cả chuyện này tướng quân cũng nói?" Tề Nguy cả kinh, vội vàng khuyên giải an ủi nói: "Tẩu tử cũng đừng lo lắng, tướng quân tất sẽ bình an trở về."
"Vậy quả nhiên Vương gia không ở trong thành?" An Trường Khanh gạ hỏi, trong lòng liền trầm xuống, bỗng nhớ tới trước khi Tiêu Chỉ Qua rời đi có nói với y "Nhất định sẽ trở về", giờ nghĩ lại, nếu là một chiến dịch bình thường, cần gì phải nói như vậy?
Ấn xuống kinh hoảng trong lòng, An Trường Khanh cực lực trấn định nói: "Rốt cuộc Vương gia đi làm gì?"
Tề Nguy không nghĩ tới Vương phi nhìn thuần lương tính khí tốt còn có thể bức hắn nói, tức khắc tái mặt, ấp úng lúc lâu, dứt khoát quỳ một gối xuống đất ôm quyền: "Quân lệnh như núi, xin thứ cho mạt tướng không thể nói!"
An Trường Khanh nhìn chằm chằm hắn, rốt cuộc không chấp nhất truy hỏi Tiêu Chỉ Qua đi đâu, chỉ hỏi: "Rất nguy hiểm sao?"
"Chuyện này......" Tề Nguy khó xử, ấp a ấp úng nói: "Là có một ít nguy hiểm, nhưng tướng quân dụng binh như thần, nhất định có thể chuyển nguy thành an!"
Lời này còn không bằng không nói, môi An Trường Khanh đã trắng hai phần, lấy lại bình tĩnh mới nói: "Ta biết rồi."
Lúc sau liền trở về phòng ngủ, chỉ là không ngủ được, cầm khối phỉ thúy tím tinh tế cân nhắc nửa đêm........
Ngày thứ tư là một ngày mặt trời rực rỡ, trời đã sớm sáng, đánh ba ngày, hai quân đối chọi, khí thế đều không bằng trận đầu tiên.
Trên bầu trời có hùng ưng xoay quanh mấy vòng, đáp xuống, rơi vào quân doanh Bắc Địch.
Hô Duyên A Đặc gỡ xuống tin tức từ chân ưng đậu trên cánh tay, nhanh chóng đảo qua, sắc mặt tức khắc đại biến: "Vương đình gặp nạn, Tiêu Chỉ Qua mang binh đánh bất ngờ vương đình! A phụ kêu chúng ta cấp tốc về viện!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!