Chương 42: (Vô Đề)

Gió lạnh cuốn bông tuyết tàn sát bừa bãi, trên đường đi ngoài thành đạp cát bụi, 800 binh lính trang bị đơn giản, chỉ còn chờ Tiêu Chỉ Qua ra lệnh liền có thể đến Nhạn Châu. Những binh lính này đều là thân tín Tiêu Chỉ Qua đưa về từ Nhạn Châu, ở Nghiệp Kinh phồn hoa nghẹn khuất hai ba tháng, lúc này nghe nói sắp khởi hành về Nhạn Châu, mỗi người đều tăng vọt sĩ khí.

Tiếng hô đều đặn đứng ở cửa thành cũng có thể mơ hồ nghe thấy.

An Trường Khanh khoác áo lông cáo, duỗi cổ nhìn ra nơi bụi đất xa xa. Trong cung đã truyền tin —— Bắc Chiến Vương đến Nhạn Châu đối kháng Bắc Địch.

Xoa xoa cái bọc bên mình, bên trong đặt quần áo lương khô và rượu mạnh. Là y đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Chỉ Qua. Nhưng chắc lúc này hắn đã ở đại doanh ngoài thành điểm binh, không biết có cơ hội đưa cho hắn hay không.

An Trường Khanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất giác ôm chặt cái bọc trong lòng.

Ở xa, tiếng tướng sĩ hô hòa cũng làm những người ngoài thành chú ý. Lầu cháo vương phủ bố trí ngoài thành Nghiệp Kinh. Trừ buổi sáng mỗi ngày có thể nhận một chén cháo nóng, cái lều đơn giản cũng có thể cho người không chỗ để đi tạm thời cư trú. Vì thời tiết rét lạnh, đến buổi tối lều cháo còn chuẩn bị chậu than, so với ít khách điếm đơn sơ, lầu cháo nhiều người, còn có chậu than, trái lại ấm áp hơn.

Bởi vậy trừ bỏ một ít ăn mày dân chạy nạn đến ở, một ít thư sinh bần hàn cũng đến lều cháo qua đêm.

Chẳng qua nhóm ăn mày và thư sinh, lại là hai phe phân biệt rõ ràng.

Có lão ăn mày nghe tiếng vó ngựa nơi xa, thổn thức nói: "Lại sắp đánh giặc, ta nghe nói lần này phía bắc gặp tai, đã chết không ít người, cũng không biết trận này có thể thắng hay không."

"Có Bắc Chiến Vương thủ, những Bắc man tử còn có gan tới hả?"

"Không phải Bắc Chiến Vương không ở biên quan sao?" Có người nhỏ giọng nói: "Bắc man tử không biết xấu hổ thừa dịp mà vào, nếu thật sự phá thành, không biết sẽ chết bao nhiêu người."

Bên này nhóm ăn mày nhỏ giọng nghị luận, thư sinh bên kia nghe thấy được, biểu tình khác nhau, có người không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Đại Nghiệp không phải chỉ có một tướng quân là Bắc Chiến Vương, biên quan cũng không phải hoàn toàn dựa vào hắn trấn thủ, một võ tướng tính tình tàn bạo, các ngươi lại xem như Bồ Tát cứu thế? Quả thật là ánh mắt thiển cận!"

Nói chuyện là thư sinh mặc một thân áo bông xám, tuy rằng chen chúc trong lều cháo không rộng, nhưng cũng chỉnh tề đoan chính, thần sắc mang theo ngạo khí, nhìn ăn mày bên kia lộ vẻ khinh thường.

Nhóm ăn mày bị khinh thường nhìn thư sinh này ánh mắt tức khắc không tốt lên, ăn mày lớn tuổi nhất trong đó đè tay xuống, ý bảo những người khác tạm thời đừng nóng nảy, ông nhìn về phía thư sinh nói: "Ăn mày chúng ta, không có học vấn gì. Nhưng cũng biết không nên bưng chén kêu mẹ, buông chén liền chửi má nó. Vị công tử này bất mãn Bắc Chiến Vương như vậy, sao vẫn cư trú tại lều cháo của phủ Bắc Chiến Vương?"

Ai không biết lều cháo ngoài thành này là phủ Bắc Chiến Vương dựng? Với lại giá gạo cùng quần áo trong thành tăng cao như vậy, cũng chỉ có cửa hàng phủ Bắc Chiến Vương vẫn giữ nguyên giá, tất cả mọi người mới miễn cưỡng sống qua. Sau đó các cửa hàng khác trong thành thấy giá cao không ai mua, bây giờ mới bắt buộc giảm xuống.

Từng vụ từng việc này, bá tánh Nghiệp Kinh ghi tạc trong lòng. Tuy nói tỉ mỉ đều là chuyện tốt Vương phi làm, nhưng hiện tại không ai nói xấu Bắc Chiến Vương lấy một câu. Đều nói phu thê một thể, Vương phi làm việc thiện, Vương gia có thể không biết sao?

Đến nỗi đồn đãi vớ vẩn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trước đây, nghe vui thì quên đi. Cũng không ai chính mắt nhìn thấy, nhưng chịu ân huệ này, lại là sự thật. Phàm là người có chút lương tâm, dù vẫn còn nói thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói.

Nhưng không ngờ nhóm thư sinh đọc sách biết chữ này, trái lại còn không có hiểu đạo lý bằng một đám chân đất không biết lấy một chữ như họ.

Thư sinh nói chuyện bị nghẹn đỏ mặt, sau một hồi phun ra nuốt vào cứng cổ nói: "Bắc Chiến Vương nhận hoàng mệnh cứu tế, đó vốn là việc thuộc bổn phận của hắn. Muốn tạ, cũng nên tạ đương kim thánh thượng!"

"Huống hồ các ngươi cũng đừng quên, hắn đã từng giết mấy vạn tù binh, kẻ tàn bạo như vậy, nói không chừng quay đầu giết lui người Bắc Địch, liền muốn giết bá tánh Đại Nghiệp tìm thú vui!"

Này thư sinh càng nói càng cảm thấy mình có đạo lý, ngạo nghễ nói tiếp: "Đại Nghiệp lấy nhân hiếu trị quốc. Tướng lĩnh tàn bạo thích giết chóc như thế, thật sự không đáng tôn sùng."

"Nói hươu nói vượn." Có tiểu ăn mày không lớn phỉ nhổ gã: "Người Bắc Địch không có một kẻ tốt, không giết chẳng lẽ thả về giết người Nghiệp chúng ta sao?"

"Đúng vậy, sách đều đọc vào bụng chó cả rồi!"

"Ta không đọc sách còn hiểu nhiều hơn gã đấy!"

Nhóm tiểu ăn mày gần đây thích nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện Bắc Chiến Vương và Vương phi nhất, ngay cả trước nay sợ hãi Bắc Chiến Vương cũng thành yêu ai yêu cả đường đi luôn, mỗi người đều mơ ước mình cũng có thể trở thành đại anh hùng ra trận giết địch, không nghe nổi người khác nói một câu không tốt.

Thư sinh bị mấy tiểu ăn mày mắng đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, theo bản năng quay đầu muốn đi tìm đồng bạn lên tiếng ủng hộ, lại phát hiện đồng bạn đều ngồi bên kia, nhưng không một ai chi viện gã.

Thấy gã nhìn qua, còn có người nói: "Tiên sinh nói lễ nghĩa liêm sỉ, nếu chúng ta nhận ân huệ, nên lòng mang cảm kích. Không nên làm kẻ tồi vong ân phụ nghĩa không biết xấu hổ."

Lại nhìn bốn phía, tất cả đều lộ vẻ khinh thường. Thư sinh nhìn xung quanh một vòng, một người nguyện ý cùng phe với gã cũng không có, chỉ có thể tức giận bất bình mà hừ một tiếng, phất tay áo ra lều cháo.

Phía sau còn có tiểu ăn mày hô: "Có bản lĩnh lần sau đừng tới!"

***

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!