An Trường Khanh mờ mịt đứng tại chỗ chờ, không nghĩ ra Tiêu Chỉ Qua muốn làm chuyện gì. Đang phát ngốc, liền nghe phía sau có người gọi y.
"Trường Khanh biểu đệ......"
Ánh mắt Lý Hải Vân tỏa sáng nhìn y, đầu óc bị rượu kích thích mơ màng, tiến lên một bước muốn kéo tay An Trường Khanh: "Ta......"
"Sao biểu ca ở đây?" An Trường Khanh nhanh nhẹn lui ra sau một bước, thấy sắc mặt hắn đỏ lên, trên người mang theo mùi rượu, hình như uống say, nhìn xung quanh một vòng: "Biểu ca không đưa hạ nhân tới sao? Ta gọi người đưa huynh về."
Lý Hải Vân bi thương nhìn y: "Ta tới tìm đệ...... đệ, có phải đệ còn oán giận ta không?"
Hắn lắp bắp giải thích: "Ta không biết...... Ta không biết đệ bị tứ hôn cho Bắc Chiến Vương. Bọn họ đều gạt ta...... trước đây ta về quê liền cự tuyệt hôn sự, vốn dĩ muốn sau cao trung sẽ nói lại với người nhà, không ngờ đã tới trễ một bước......"
An Trường Khanh càng nghe càng không hiểu, cảm thấy hôm nay một người hai người đều không bình thường cho lắm, quan hệ giữa y và Lý Hải Vân không tính thân thiết, có chút không kiên nhẫn nói: "Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan đến huynh, biểu ca uống say, ta đi gọi người đưa huynh trở về."
Lý Hải Vân nhân cơ hội giữ chặt tay áo y, nói: "Ta không đi! Nếu đi thì đệ đi cùng ta!"
***
An Trường Dục trốn cách đó không xa nhìn thấy một màn này, lại nhìn về đằng sau hai người, Tiêu Chỉ Qua âm trầm đi tới, lộ ra tươi cười.
Cũng không uổng phí bao nhiêu tâm tư của gã.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Lý Hải Vân vẫn lôi kéo tay áo An Trường Khanh không bỏ, An Trường Dục chậm rãi xoay người rời đi.
Lý Hải Vân, An Trường Khanh...... hai người này gã đều thấy chướng mắt. Đầu tiên là một tên liên tiếp đạt song nguyên, khiến phụ thân thường coi đây là lệ mà răn dạy gã, sau đó một thứ tử cũng dám bò lên đầu gã tác oai tác quái, khinh nhục mẫu thân gã.
Hiện giờ hai người này nhiễu một chỗ, vừa lúc để gã một công đôi việc, thật làm lòng người hả hê.
Sau đêm nay, những kẻ khiến gã thấy liền chán ghét, hẳn không còn sức lực tới chán ghét gã.
***
Tiêu Chỉ Qua cầm ngọn hoa đăng tốn không ít công phu mới vớt lên được, liều mạng đè nén khóe miệng đang cong lên quay lại tìm An Trường Khanh. Tuy hắn không giỏi ăn nói, về tình cảm cũng có chút ngốc nghếch, nhưng hắn thực sự không phải tên ngốc. Mấy ngày nay An Trường Khanh đối đãi hắn có thay đổi, hắn có thể cảm nhận được. Chẳng qua những ý nghĩ lộn xộn nhập vào người trước, khiến hắn không dám tin thôi.
Hắn sợ bản thân chờ mong quá nhiều, cuối cùng vẫn công dã tràng.
—— cho đến khi hắn thấy được ước nguyện trong hoa đăng
Trên tờ giấy nhỏ nhét trong hoa đăng, giấy trắng mực đen, dùng chữ nhỏ xinh đẹp viết: Cùng quân kết tóc, nhân gian đầu bạc.
Lúc vớt hoa đăng lên, hắn do dự hồi lâu, nghĩ đến trăm ngàn loại khả năng, nhưng chưa từng nghĩ tới, nguyện vọng An Trường Khanh cầu, sẽ là cùng hắn cộng phó bạc đầu.
Hắn cho rằng đối với hôn sự này, đáy lòng y chung quy vẫn có một tia không cam lòng.
Nhưng sự thật nói cho hắn, là trước nay hắn nghĩ sai rồi. Kỳ thật Vương phi của hắn có tình với hắn, thậm chí nguyện ý bên hắn cả đời.
Ngực như bị lửa đốt, rượu mạnh nhất biên quan cũng không bằng nóng bỏng trong lòng lúc này, thậm chí Tiêu Chỉ Qua không rảnh lo xử lý một thân chật vật, đã vội vã trở về tìm An Trường Khanh. Không ngờ gặp phải Lý Hải Vân lôi kéo tay áo An Trường Khanh.
Người xung quanh quá nhiều quá ồn ào, ánh đèn quá tối, hắn không thấy biểu tình của hai người, cũng không nghe thấy hai người nói gì. Chỉ mơ hồ thấy hình như bọn họ đang khắc khẩu.
Một lòng nóng rực bị nước lạnh tưới tắt, Tiêu Chỉ Qua lui về sau một bước, thậm chí muốn chạy mất dạng, làm bộ chưa bao giờ thấy một màn này. Nhưng mà hai chân như bị đổ chì, động cũng không thể động......
***
An Trường Khanh nhíu mày kéo tay áo về, bị hắn say rượu đến quậy thật sự không kiên nhẫn, đến chút khách khí cũng không duy trì được, lạnh mặt nói: "Nếu biểu ca tiếp tục lấy rượu trêu đùa, ta không quản nữa! Nói cho cùng chúng ta cũng không tính quá quen nhỉ?"
Lý Hải Vân ngẩn ngơ: "Không tính quá quen? Quả nhiên đệ hận ta......"
An Trường Khanh bực bội lại khó hiểu: "Ta vô duyên vô cớ hận huynh làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!