Hôn lễ trong giới mọi người chờ đợi đã lâu rốt cuộc kéo ra màn che, quy trình của hôn lễ sắp xếp cùng lần trước không có gì khác nhau, xa hoa khiến mọi người lần thứ hai cảm khái một chút trình độ có tiền của những người này, mà mấy nhân vật chính có mặt biểu hiện vô cùng ân ái, bất kể di chuyện tay chân hay là ánh mắt đều hoàn mỹ khiến người ta lựa không ra điểm sai, cho dù ai thấy cũng sẽ đối tình yêu tốt đẹp sản sinh ước mơ.
Đây cũng là lý niệm bọn họ vẫn tôn sùng, ở bên ngoài nhất định phải đem phần làm trò làm đủ, chờ những người này đi rồi mới ở phía sau cánh cửa đóng kín đánh đầu rơi máu chảy, anh chết tôi sống. [:v]
Sau nghi lễ mọi người liền bắt đầu chạy trong khách mời xã giao mời rượu, chỉ chốc lát sau liền phần tách ra, người quen biết của Tang Minh Triệt không nhiều lắm, hơn nữa cũng không thích xã giao, liền tùy ý tìm chỗ vắng người đứng, xoay ly rượu trong tay nhìn đoàn người, khóe miệng vẫn lộ vẻ cười nhàn nhạt, nhìn qua rất hiền hoà.
Lúc này người giúp việc của biệt thự đi tới đứng bên cạnh y, y liên không ngẩng đầu, cười nói, Thế nào?
"Máy thu hình đều phá hỏng, một cái cũng không còn."
Tang Minh Triệt thoáng nhướng mi một chút,
"Gian phòng của người kia cũng thế?"
Vâng.
"Xem ra những người đó cũng không tệ lắm, quả nhiên đều không phải là đèn cạn dầu a, chẳng qua cũng được," y cười nhấp một hớp rượu đỏ, nghĩ thầm dù sao kết quả này đã ở trong dự liệu của y,
"Này, việc để các người làm xong chưa?"
Vâng, người nọ gật đầu,
"Máy thu hình như lỗ kim đã trang bị rồi, mỗi căn phòng một cái, đối diện giường lớn."
Làm tốt lắm, Tang Minh Triệt cười khen ngợi một câu,
"Đúng rồi, máy thu hình phá hư các người không động đi?"
"Không có, theo như dặn dò của ngài chỉ ở bên cạnh nhìn phá hư xong, một chút chưa từng đụng."
Ừ, vậy là tốt rồi. Tang Minh Triệt phất tay để gã xuống phía dưới, khóe miệng cười sâu chút, những người đó đều là người tin ranh, hơi động một chút cũng sẽ khiến cho bọn họ sản sinh cảnh giác, cho nên biện pháp tốt nhất chính là không động, chờ đêm nay bọn họ lại nhìn thấy mấy thứ kia thì sẽ biết bọn họ âm thầm ra tay không bị phát hiện, kể từ đó cảnh giác đương nhiên là buông lỏng, lại không biết minh tu sạn đạo ám độ trần thương*, thật ra dụng ý để thay máy thu hình nhỏ như lỗ kim đêm nay sẽ đem thời khắc lịch sử hoàn mỹ vĩ đại của bọn họ ghi chép vào, thật sự là ngẫm lại khiến người ta hưng phấn.
[minh tu sạn đạo ám độ trần thương: buổi sáng sửa đường núi hiểm trở tối làm chuyện đen tối, ý nói đánh lừa người khác mình làm chuyện tốt nhưng thật ra là để che giấu việc xấu]
Y mỉm cười nhìn đoàn người, lần này tới rất nhiều mỹ nhân, chẳng qua nhìn một vòng sau đó vẫn là mỹ nhân áo đỏ đêm qua xinh đẹp nhất, đáng tiếc hoa đã có chủ, y không khỏi tiếc hận lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì,
"Việc tốt như vậy cũng để con rắn độc kia chiếm, nếu như mỹ nhân kia là của mình thì tốt rồi, mình nhất định … Nhất định …"
"Ừ, nhất định cái gì?"
"Khụ, em nhất định đem cậu ta giống như bảo bối cung phụng, một ngón tay cũng không đụng, lúc cần thiết còn đem cậu ta đóng gói hai tay đưa lên," Tang Minh Triệt lập tức chân chó nói, quay đầu lại nhìn người, cười đến vô cùng nịnh nọt,
"Tốt vậy biếu anh họ lớn ngài đây a."
Tống Triết mỉm cười nhìn y không nói lời nào, biểu tình ôn nhu khủng khiếp. Tang Minh Triệt lập tức gan run rẩy, cười khan,
"Khụ, em đối chị dâu họ một chút ý nghĩ của phương diện kia cũng không có, thật đó." Y cũng chính là thích nhìn mỹ nhân mà thôi …
Tống Triết chỉ nhìn y mỉm cười không nói.
Tang Minh Triệt nhất thời lui về phía sau một bước, anh họ lớn nhà y mức độ âm hiểm y vẫn còn có chút hiểu rõ, liền càng thêm run rẩy,
"Thật đó, anh họ lớn anh tin em a, lòng và thân đều là thuộc về Triết Dạ, tuyệt đối sẽ không đối với người khác có ý nghĩ, anh tin em a a a!"
Tống Triết vẫn như cũ cười tủm tỉm nhìn y chằm chằm, chờ trên trán y ra mồ hôi lạnh mới thôi, gật đầu ôn hòa nói,
"Anh đương nhiên tin cậu."
Tang Minh Triệt một hơi thở còn chưa thở ra chợt nghe người này nói tiếp,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!