Chương 71: Ngoại truyện 7 : Hôn lễ [Thượng]

Thân thể ở mọi phương diện của Tả An Tuấn dưới chăm sóc tỉ mỉ bắt đầu chậm rãi hết bệnh phục hồi, khiến đám bác sĩ lần thứ hai đối với thể chất thần kỳ của cậu tấm tắc lấy làm kỳ, sau đó thuận tiện đối chế tạo thân thể này của Hắc Yến khen ngợi một phen, thẳng đến xung quanh phóng đến đường nhìn lạnh như băng mới thu liễm chút.

Tả An Tuấn hiện giờ đã có thể xuống giường, liền đòi phải đi về, cậu đã ở trong miệng Doãn Mạch biết được giải phẫu nguy hiểm đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tái xanh,

"Vậy … Nói như vậy … Em thiếu chút nữa thì, thì không về được?"

Doãn Mạch gật đầu.

… Vậy anh … Cậu vốn là muốn hỏi vì sao không nói cho cậu, nhưng suy nghĩ một chút nếu là mình đã biết có thể còn chưa tiến hành giải phẫu liền trực tiếp hù chết, Vẫn tốt … Vẫn tốt … Cậu vỗ vỗ trái tim bé nhỏ, vẫn tốt không nói cho cậu biết.

Doãn Mạch cưng chiều xoa đầu của cậu, sau đó đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi trở về. Tả An Tuấn nhìn bóng dáng của anh, bỗng nhiên ý thức được cái gì, cẩn thận tiến tới kéo ống tay áo của anh,

"Mạch, đoạn thời gian đó anh có phải rất không dễ chịu hay không …"

Doãn Mạch hơi nhướng mi, nghĩ thầm người này chẳng lẽ làm một lần giải phẫu liền thay đổi thông minh? Tả An Tuấn đáng thương hề hề lôi tay áo của anh không thả,

"Rốt cuộc là có phải hay không …"

Doãn Mạch vẫn như cũ trầm mặc, anh đang suy nghĩ nếu như đem mình nói rất thảm có thể nhận được chút lợi ích gì đó hay không.

Tả An Tuấn thấy anh không đáp coi như anh thầm chấp nhận, bỉu môi nhào vào trong lòng anh,

"Em … Em sau này sẽ không gây chuyện nữa."

Doãn Mạch bị cậu bổ nhào có chút sửng sốt, tiếp đó rất nhanh hoàn hồn ôm lấy cậu, tâm tình rất tốt hỏi, Còn gì nữa không?

Còn có … Tả An Tuấn cúi đầu suy nghĩ một chút,

"Em sau này sẽ rất nghe lời."

Ừ, này ngược lại không tệ Doãn Mạch nghĩ, nhưng nghĩ lại hy vọng người này mỗi lần gặp thứ cảm thấy hứng thú thì hứa hẹn trước kia đối với anh mà nói chính là không khí.

Anh không khỏi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cậu, Tả An Tuấn mặc áo ngủ tính chất mềm mại, cổ áo rất lớn, từ nơi này nhìn sang dưới cổ đúng thật thu hết đáy mắt, anh đột nhiên cảm giác có chút khó có thể dời ánh mắt, một tay chậm rãi xoa lên bờ vai của cậu, thấp giọng nói, Còn gì nữa không?

Lần này trong âm thanh sinh ra một chút nghiền ngẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả An Tuấn lập tức liền đỏ, chỉ chẳng qua cậu vùi đầu vào trong lòng Doãn Mạch người sau nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn đến cái tai lộ ra màu hồng hồng, Doãn Mạch nhất thời tâm tình thật tốt, tiếp tục xoa vai của cậu, rất có xu thế đẩy ra áo ngủ xuống phía dưới.

Tả An Tuấn đem vùi đầu thấp hơn, âm thanh buồn buồn truyền đến,

"Em … em mặc cho anh tùy ý."

Ừ. Doãn Mạch lúc này mới thoả mãn, nhưng anh vẫn không có cầm thú như thế, bởi vì người này thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, anh có thể chờ, dù sao sau đó có thời gian nghỉ, anh đem người này buông ra, nâng cằm cậu lên cúi đầu hôn qua, cùng cậu triền miên một trận mới để cho cậu đi thay quần áo, mà anh tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Tả An Tuấn ngược lại nghe lời, xoay người thay quần áo, lại đi tìm anh trai nhà cậu tạm biệt, lúc này mới cùng Doãn Mạch trở lại nơi ở lâu nay, cậu xuống xe, vẫy móng chào hỏi Mạnh Tuyên cách rất xa, cũng không quay đầu lại chạy vội đi vào.

Mạnh Tuyên ở một bên thấy buồn cười, Cậu đi làm cái gì?

Doãn Mạch ngay cả nghĩ đều không cần suy nghĩ, lạnh nhạt nói,

"Trước đi nhìn Món Ngon, lại đi chơi game."

Mắt phượng của Mạnh Tuyên ý cười càng đậm,

"Anh thật đúng là hiểu rõ cậu ấy."

Doãn Mạch đơn giản đáp lời,

"Em ấy buổi tối đoán chừng sẽ đi tìm cậu ăn bữa tiệc lớn."

"Tôi có thể đoán được, chẳng qua đây không phải là trọng điểm," Mạnh Tuyên nghiền ngẫm theo dõi anh,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!