Chương 49: (Vô Đề)

Doãn Mạch và Tả An Tuấn liếc nhau, ý nghĩ trong lòng của Doãn Mạch thay đổi thật nhanh, ở đây tuy nói bình thường xe cộ lui tới không nhiều lắm, nhưng Tả An Tuấn dù sao cũng là nhân vật công chúng, nếu sát thủ từ bên trong lao tới mà vừa vặn có xe chạy qua thấy một màn như vậy thì phiền phức, cho nên bọn họ chỉ có thể vọt vào, mà bên trong cây cối rất nhiều vừa vặn có thể làm vật che chắn.

Ngay lúc đang trong trạng thái tự hỏi đáy lòng bỗng nhiên giật mình, trong lòng trong giây lát đó hiện lên dự cảm không tốt, mà cơ thể Tả An Tuấn chợt căng thẳng, trực giác đối nguy hiểm khiến cậu vội vàng lôi kéo Doãn Mạch hướng một bên trốn, sau một chốc nơi bọn họ vừa đứng nhiều ra một hàng nhỏ thuốc chích lớn chừng bằng móng tay.

Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, loại thuốc chích này khiến anh theo bản năng nhớ tới tác phẩm lần trước của Lâm Triết Tịch, trên người nhất thời lạnh lẽo, cùng Tả An Tuấn liếc nhau, hai người chạy thẳng tới rừng cây, bóng dáng chỉ chốc lát sau liền biến mất.

Lá cây che phần lớn ánh trăng, tia sáng trong rừng cũng không đủ lắm, bọn họ đi về phía trước vài bước, đánh giá xung quanh một phen, để mắt thích ứng tia sáng mờ tối.

Doãn Mạch lấy súng ra, trên trang bị ống hãm thanh, thay băng đạn thật, từ sự kiện lần trước sau đó kiên nhẫn của anh đã bị những người này mài không còn.

Tả An Tuấn nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm một mảnh đen như mực xa xa, hơi thở trên người rất yên lặng, hầu như cùng bóng tối hoà tan thành một thể, nếu như không phải lòng ngực đang vẫn còn hơi phập phồng thật sự sẽ làm người ta cho là cậu đã chết.

Doãn Mạch nhìn lướt qua, biết là cuộc sống trước kia làm cho người này lưu lại phản ứng vô ý thức, chẳng qua tuy rằng vui vẻ có thể có một người giúp đỡ đắc lực, nhưng giờ này khắc này vẫn là không nhịn được đem người này kéo ra phía sau, thuận tiện sờ sờ đầu của cậu, ý kia là không có việc gì, tôi có thể bảo vệ em.

Tả An Tuấn có chút dừng lại, cậu nhìn một chút bóng lưng trước mặt, nhếch môi một chút không nói gì. Doãn Mạch lôi kéo cậu tìm một góc chết, như vậy những người đó không thể lại nổ súng, chỉ có thể đi ra. Anh nín hơi đợi một hồi, xa xa vang lên tiếng xào xạc nhỏ nhẹ, từ xa đến gần.

Thần kinh của Doãn Mạch và Tả An Tuấn lại căng thẳng một phần, đem các cơ năng cơ thể điều tiết đến trạng thái tốt nhất, cuộc chiến lớn hết sức căng thẳng.

Lần này sát thủ tới cùng mấy lần trước không có gì khác nhau, nhưng nhân số rất nhiều, bọn họ rơi vào đường cùng chỉ có thể xa nhau.

Tả An Tuấn đối với những người này rõ như lòng bàn tay từ lâu, có lần vết xe đổ trước cậu lần này không có hướng lưỡi đao đâm vào, mà là kiên nhẫn cùng bọn họ quần nhau, những người này tuy nói muốn người sống nhưng đều là toàn lực, chỉ là công kích vị trí tứ chi* [2 tay 2 chân], chỉ là kiềm chế động tác của cậu.

Tả An Tuấn mím môi một cái, động tác liên tục nhanh chóng cùng hơi thở quen thuộc trên người những người này khiến con ngươi của cậu từng chút chậm rãi thay đổi sâu sắc, chỉ cảm thấy hình ảnh cuộc sống trước kia không ngừng từ cơ thể ở trong chỗ sâu xông tới, liên tục kích thích đầu óc của cậu, giết chóc vô tình như vậy, ánh mắt tuyệt vọng như thế, máu đỏ tươi thế kia … Từ từ toàn bộ thế giới của cậu liền chỉ còn lại những thứ này, giống như cậu đang ở chỗ đó, còn làm cổ máy giết người khiến người ta kinh khủng, chỉ thiếu … Chỉ thiếu trong tay có một cây đao nữa.

Con ngươi của cậu chợt trầm xuống, nhanh như tia chớp lao đi về phía trước, đao của sát thủ phía trước có thể lướt qua cổ của cậu!

Người kia nhất thời quá sợ hãi, Tả An Tuấn ngay cả mắt chưa từng nháy một chút, cậu thậm chí có thể cảm nhận được lưỡi đao lạnh như băng ở cổ mình thoáng qua mà mang theo sắc nhọn, điều này khiến sau lưng của cậu không khỏi nổi lên một tầng run rẩy sung sướng, kích thích mãnh liệt như vậy khiến sát ý trên người của cậu bỗng nhiên nâng cao!

Cậu chặn ngang nắm được cổ tay của người kia, trong tay nổi gân xanh, bên tai liền nghe được một tiếng rắc rắc thanh thuý, đầu khớp xương cổ tay người này bị cậu cứng rắn bóp nát!

Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, đao trong tay nhất thời tuột khỏi, Tả An Tuấn vươn một tay kia tiếp được, đao ngang nơi tay, hướng về phía lồng ngực của gã liền quẹt xuống.

Người nọ từ lúc bị nắm tay sau đó liền bỏ thêm phần cảnh giác, lúc này liền theo bản năng lui về phía sau, nhưng cho dù như vậy lồng ngực của gã vẫn bị một vẽ toạc một đường dài, máu tươi nhất thời hiện ra tràn đầy, chậm rãi nhiễm đỏ một mảnh, mồ hôi lạnh của gã trong nháy mắt liền chảy xuống, nghĩ thầm nếu là trễ một phân nữa toàn bộ lồng ngực của gã lại sẽ bị người này mở ra!

Tả An Tuấn đắc thủ sau đó cũng không chuẩn bị trở lại hạ xuống lần hai, mà là trực tiếp đem gã đá qua một bên, sau đó tuỳ ý lắc lắc vết máu phía trên, thay đổi một tư thế cầm đao, cậu đứng thẳng, xoay người, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong giây lát đó sát ý từ trên người cậu trực tiếp lan tràn ra, lạnh giá sắc nhọn, lạnh băng giống như có mạng sống vậy nhanh chóng bám lên cổ người ta, từng chút từng chút siết chặt, thẳng đến ngạt thở bỏ mạng.

Mọi người không khỏi đồng loạt hít ngược một hơi, bọn họ ở sát thủ này lăn lộn lâu như vậy còn chưa từng thấy sát khí làm người khác kinh khủng như vậy, kinh khủng giống như đứng trước mặt không phải là con người, mà là một cỗ máy giết người hoạt động cực nhanh.

Tả An Tuấn nhìn bọn họ lạnh lùng, cậu có thể cảm giác được giá lạnh trong cơ thể không ngừng hướng phía trước chấn động, giống như mắt của cả người đều nổi lên hung tàn, khiến sát ý trên người của cậu không khống chế được hướng bên ngoài tràn lan, tàn sát bừa bãi mà vui sướng.

Cậu nhìn người trước mặt, khoé miệng chậm rãi nâng lên một chút ý cười, nắm chặt đao trong tay, nhanh chóng vọt tới trước, sức lực nào đó trong cơ thể thúc giục cậu, khiến cậu muốn đem tất cả những người này chém thành hai khúc, hoặc … Trực tiếp lấy tay xé cậu cũng không ngại.

Tình trạng của cậu Doãn Mạch cũng cảm thấy, đáy lòng nhất thời hiện lên dự cảm không tốt, mắt bắn tinh chuẩn từng chút vào hai chân và xương bả vai của mấy người xông tới trước mặt, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên kia Tả An Tuấn đao giơ lên cao, mắt thấy sẽ hạ xuống, mà trước mặt trên mặt đất sát thủ bị cậu ép đến đường cùng thậm chí tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.

"Tiểu Tuấn! Ngừng tay!" Con ngươi Doãn Mạch chợt co rụt lại, vội vàng quát lên. Anh tuy rằng giết người chẳng sao lại không thể để cho người này lần thứ hai dính vào trở lại, người này từ lâu không thuộc về thế giới kia, hiện giờ người chỉ thuộc về anh.

Thân thể Tả An Tuấn bỗng nhiên run lên, con ngươi trong giây lát đó tỉnh táo chút, cậu nhìn người trước mặt cả người là máu, con ngươi co rút lại, theo bản năng lui về phía sau một chút, tay run lên, đao trong tay phịch ầm rơi xuống đất, mồ hôi lạnh cũng chậm rãi thấm ra.

Cậu hít sâu một hơi cảm nhận tình trạng cơ thể, chỉ cảm thấy lạnh giá vừa rồi trong nháy mắt không còn, giống như chẳng bao giờ xuất hiện qua, cậu chớp mắt mấy cái, đôi mắt nhỏ vô cùng hoang mang vô tội, trận hơi thở kinh khủng vừa rồi cũng hoàn toàn mất hết, cậu không khỏi gãi đầu.

Mà sát thủ xung quanh bị khí thế của cậu vừa rồi chấn động, giống như thấy quỷ nhìn cậu vậy, trên người bọn họ đều là vết thương to to nhỏ nhỏ, máu tươi chảy ròng vô cùng thê thảm, trên thân người này nhưng ngay cả một giọt máu chưa từng dính vào.

Doãn Mạch chậm rãi đi tới, nhìn mọi người xung quanh chật vật không chịu nổi, trầm giọng nói,

"Tôi ngày hôm nay không giết các người, trở lại nói cho Hắc Yến tôi sớm muộn gì có một ngày sẽ đem ông ta bắt ra đây!"

Anh đã chịu đủ rồi, cùng với chờ người khác tìm tới cửa không bằng chủ động ra trận, chuyển thủ làm công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!