Tả An Tuấn nhìn người đàn ông trước mắt, người này khuôn mặt rất xuất sắc, có một đầu tóc màu đỏ, ngũ quan lập thể mang theo đặc thù máu lai, khoé miệng luôn luôn lộ vẻ mỉm cười, thoạt nhìn rất vô hại.
Cậu không khỏi quay đầu nhìn Doãn Mạch, nghĩ thầm hai người này nếu như đứng chung một chỗ, một nóng một lạnh đối lập sẽ rõ vô cùng.
Chẳng qua trọng điểm đều không phải việc này, trọng điểm là người đàn ông này hiện giờ thì đang ngồi ở trước bàn ăn nhà bọn họ ăn cơm, đồng thời khi bọn họ vào cửa thì mới ăn xong một ngụm cuối cùng, hiện giờ đang uống canh, mà mùi vị kia lưu lại a … Thật sự là … Cậu mất mặt cực kỳ nuốt nước miếng một cái, chậm rãi cọ qua, không có khí thế gì hỏi,
"Anh là ai, tới nhà của tôi làm gì?"
Nếu như cậu nhớ không lầm người nọ là đem cửa nhà bọn họ cạy ra mới vào đi?
Cậu cắn ngón tay, chớp mắt sáng trong suốt hướng chén canh trên bàn ngắm, nhè nhẹ nói tiếp,
"Anh là ăn trộm? Khụ, việc đó, tôi cho anh biết a người trẻ tuổi, vụng trộm xông vào nhà dân và trộm đồ vật là không đúng a, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh a, chẳng qua anh trai tôi nói làm người phải có tấm lòng vàng, cho nên a …"
Ngài ăn trộm cười híp mắt chỉ vào tô canh trên bàn, Muốn uống không?
Muốn. Tả An Tuấn không nói hai lời lập tức chạy đi phòng bếp cầm chén, rất nhanh lại chạy trở về, vì mình múc một chén tràn đầy, hạnh phúc bắt đầu uống, biểu cảm của khuôn mặt nhỏ nhắn được gọi là thoả mãn. [:))))]
Ngài ăn trộm quét mắt nhìn cậu một cái, tiếp đó đối với người đàn ông bên cạnh nhướng mi một chút, cười nâng cái chén trong tay, đề nghị,
"Mạch thân ái, không đến một chén sao?"
Tả An Tuấn nghe được lời của hắn, tính tượng trưng quay đầu lại nhìn Doãn Mạch, vẻ mặt cười khúc khích,
"Thì ra các anh quen nhau a, ha ha."
Quay đầu lại tiếp tục uống, ngay cả đầu cũng không nâng một chút.
… Trán Doãn Mạch nhảy một chút, chỉ cảm thấy người này mất mặt đến cực điểm, hận không thể tiến lên đem đầu của cậu trực tiếp ấn vào trong chén canh, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng nâng lên.
Ngài ăn trộm vô cùng không nể tình bật cười, rồi hướng anh nâng mi một chút, ý kia rất rõ ràng, thú cưng của anh thật đúng là thú vị a, chẳng qua anh bình thường nuôi cậu ta thế nào, ngược đãi cậu ta không để cho ăn cơm a?
Trán Doãn Mạch lại nhảy một chút, trầm mặc đi tới bên cạnh Tả An Tuấn ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi, Uống ngon không?Từng lời nói của anh vô cùng chậm, giống như mười phần kiên nhẫn, lại giống như mười phần nghiền ngẫm.
Nếu như trình độ Tả An Tuấn nhiều kinh nghiệm thì anh trai Tang Minh Triệt của cậu đến gần như vậy sẽ nhạy bén thức thời, lúc này nhất định sẽ vẻ mặt thành khẩn lắc đầu mạnh, lại thêm vài câu
"Thật sự là quá khó uống rồi, đúng thật đang khiêu chiến cực hạn con người! Em nghĩ chén canh này mùi vị đúng thật không thể tưởng tượng nổi, thấy những điều chưa hề thấy, chưa bao giờ nghe thấy, cũng có thể đem đi xin kỷ lục Guiness canh khó uống nhất thế giới rồi" vân vân một loạt lời cậu có khả năng nghĩ tới đem chén canh này phê phán ngay cả người làm canh sau khi nghe được cũng sẽ đến mức đi tự sát, đồng thời sau khi nói xong vẻ mặt đạo mạo trang nghiêm* [thường mang ý châm biếm] nói một câu
"Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ" sau đó cúi đầu tiếp tục uống. [:))))]
Chẳng qua anh dù sao không phải Tang Minh Triệt, cho nên cậu chỉ có thể cười ha ha gật đầu, thoả mãn nói,
"Uống ngon a uống ngon, thật sự là uống quá ngon." Một khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, ánh sáng hạnh phúc chớp a chớp, khiến người khác hận không thể một đấm đánh tới.
Doãn Mạch hít sâu một hơi, nghĩ thầm anh nhịn, kiên nhẫn giải thích,
"Cậu ta là bạn của tôi, gọi là Trác Viêm."
Oh. Người nào đó tiếp tục uống.
"Cùng một tổ chức với tôi, ông chủ phụ trách tình báo."Oh.Là lão đại phía sau màn ngành tình báo Hắc Vũ.Oh.…" Doãn Mạch trầm mặc, anh nhìn canh trên bàn còn thừa lại, trực tiếp bưng sang uống cạn, vì vậy Tả An Tuấn đang thoả mãn uống xong chén đầu tiên một lần dư vị chuẩn bị uống chén thứ hai thì, liền thấy được vệ sĩ của cậu trầm mặc buống xuống tô đựng canh, mà bên trong đã trống không, cậu nhất thời khóc thúc thít, một đôi mắt ước sũng long lanh nước, vô cùng đáng thương.
Phụt ha ha ha … Người đàn ông đối diện rốt cuộc nhịn không được cười to lên, thâm thuý trong mắt đều là ý cười, nhìn qua vô cùng mê người. Tả An Tuấn hết sức không muốn lần thứ hai nhìn thoáng qua tô canh trống không, rốt cuộc đưa mắt chuyển đến trên người hắn.
Doãn Mạch rút ra một tờ khăn giấy chậm rãi lau miệng, cũng không đổi sắc mặt nhìn Trác Viêm.
Trác Viêm vội ho một tiếng, cảm giác được hơi thở lạnh như băng trên người Doãn Mạch ném tới, rốt cuộc ngưng cười, nghĩ thầm cười tiếp nữa người đàn ông này đoán chừng sẽ lập tức đem hắn đuổi ra ngoài, chẳng qua cho dù như vậy khoé miệng của hắn vẫn là sẽ câu lên độ cong không bình thường, đáy mắt cũng đều là ý cười không giấu được, liền che giấu đứng lên,
"Khụ, tôi đi chọn một gian khách phòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!