Chương 46: (Vô Đề)

"Cho nên nói ý của hắn là tôi không xứng cùng em một chỗ?"

Doãn Mạch kết thúc trò chuyện với Trác Viêm sau đó lại nhận được điện thoại của thủ hạ, có người nói Lâm Triết Tịch cũng không có rời khỏi, hơn nữa dường như có xu thế đem thế lực xông vào thành phố S, anh để thủ hạ tiếp tục dán mắt vào bọn họ, sau đó liền gọi Tả An Tuấn xuống lầu ăn cơm, tuỳ ý hỏi một câu Lâm Triết Tịch nói gì trong hẻm nhỏ, tiếp đó liền biết được đoạn đối thoại đó, lúc này mới nhớ tới Hiên Viên Ngạo đánh giá Lâm Triết Tịch:

Người này có chút chủ nghĩa lý tưởng, giống như tin tưởng vững chắc vào niềm tin nào đó cũng vì nó nỗ lực, nhưng chúng ta đều biết, giống như loại người như gã quá cố chấp ở một mặt nào đó thì sẽ có hai loại kết quả, một là thực hiện thành công tín niệm của bạn thân, tên ghi vào sử sách, hai là, trở thành biến thái mọi người e ngại, người điên, thậm chí là phần tử khủng bố.

Anh nhịn không được nhíu mày, Lâm Triết Tịch đã nhận định Tả An Tuấn thì sẽ không buông tay dễ dàng, Hắc Yến buông tay gã cũng sẽ không, thật sự là phiền phức.

Ah, Tả An Tuấn ngồi ở trước bàn ăn thoả mãn ăn cơm, trả lời mơ hồ không rõ, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm câu,

"Không chỉ anh, anh ta nói tôi không nên lại để cho thế giới này tiếp tục làm bẩn."

Không, Doãn Mạch nói, thế giới gì gì đó anh không quan tâm, anh chỉ biết là anh nhận được đáp án khó chịu,

"Hắn nói đúng là tôi không xứng với em."

Tả An Tuấn gật đầu, hàm hồ nói, Vậy cho là vậy đi.

Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, bắt đầu chậm rãi tính toán làm sao mới có thể hoàn toàn đem Lâm Triết Tịch xoá tên trên thế giới này. Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang suy nghĩ gì, kiên trì tiếp tục ăn, một bộ dạng cục cưng ngoan.

Có mấy bài học kinh nghiệm lần trước, Doãn Mạch bắt đầu gia tăng đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ nhanh một chút để công ty đi vào quỹ đạo, như vậy cũng sẽ không nhất định tự mình làm mọi chuyện, anh là có thể chuyên tâm bồi bên cạnh Tả An Tuấn.

Hôm nay Tả An Tuấn ăn xong điểm tâm ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, chớp đôi mắt sáng trong suốt nhìn vệ sĩ của cậu hướng đi ra ngoài, chậm rãi tính ngày hôm nay phải đi đâu chơi, đang ở ranh giới suy tư Doãn Mạch vốn đã nắm chốt cửa lại buông tay ra, quay đầu đi trở về, cậu nhất thời chớp mắt,

"Mạch, anh ngày hôm nay không cần đi công ty sao?"

Đi, Doãn Mạch nhàn nhạt đáp lời,

"Bộ phim hôm nay của em chỉ có cho tới trưa đúng không?"

Đúng vậy, Tả An Tuấn nỗ lực chớp mắt, khiến ánh mắt của cậu nhìn qua thuần khiết chút,

"Anh hỏi việc này làm gì?"

Doãn Mạch nhìn ý tứ rõ ràng dưới đáy mắt người này

"Không nên lại để tôi đi công ty cùng anh đi, không nên a nhất thiết không nên a", trầm mặc một chút, cúi người đi bóp mặt của cậu, mắt híp một cái,

"Tả An Tuấn, em muốn buổi chiều chạy ra ngoài chơi cũng được, nhưng em nhớ kỹ vài chỗ, một, lúc đi ra nói cho tôi biết, tôi phái người theo em, hai, không được chẳng biết tại sao ném thủ hạ của tôi, ba, cũng là điểm quan trọng nhất," anh nói tăng thêm phần sức lực, làm cho người này nhớ kỹ khắc sâu một chút, nói tiếp,

"Không cho phép nói ba chữ"Tả An Tuấn

", ngay cả nói cũng không chó phép nói, còn nữa, Lâm Triết Tịch hiện giờ còn đang ở thành phố S cũng không đi, em tốt nhất cẩn thận một chút biết không?"

Tả An Tuấn chớp mắt rưng rưng liều mạng cứu mặt mình, lẩm bẩm, Tôi đã biết.

Vậy thì tốt.

Lúc này Mạnh Tuyên từ bên ngoài tiến vào chuẩn bị gọi Tả An Tuấn xuất phát, Doãn Mạch lúc này mới buông tay, xoay người đi công ty. Tả An Tuấn ai oán nhìn anh, vệ sĩ nhà cậu ở trước mặt cậu tính tình càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng khó ứng phó, đây rốt cuộc là vì sao a?

Mạnh Tuyên lái xe, kiên nhẫn nghe người này oán giận xong, mắt phượng đẹp mắt nhất thời tràn đầy ý cười,

"Đáng đời, đây đều là bị cậu ép, cậu cho là cậu hầu hạ rất dễ sao?"

Tả An Tuấn bĩu môi, đáng thương hướng trong chỗ ngồi làm ổ,

"Tôi muốn rời nhà trốn đi."

Mạnh Tuyên tâm tình rất tốt ừ một tiếng, Ai nấu cơm cho cậu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!