Lâm Triết Tịch nhìn người trước mắt, con ngươi người này một mảnh đen nhánh, con ngươi sâu đậm chìm xuống, an tĩnh gần như tĩnh lặng, nhưng cho dù như vậy đáy mắt cũng không có chút hàm ý nào là máu tanh nguy hiểm, mà là sạch sẽ một chút tạp chất cũng không có, giống như toàn bộ màu tanh trước đây trở thành trống rỗng.
Thật giống như bất kể nhuộm như thế nào, cũng không cách nào đem người này nhuộm đen.
Mắt của gã lần thứ hai hiện lên một tia ánh sáng cực nóng, khoé miệng nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, giơ đao trong tay,
"Thứ này cậu vẫn nhận ra phải không?"
Tả An Tuấn vẫn nhìn thanh đường đao, suy nghĩ phiêu có chút xa, tâm tình cũng trở nên vô cùng phức tạp, lúc này nghe lời của gã liền hơi hoàn hồn, hé miệng gật đầu, lại không mở miệng.
Ý cười bên miệng Lâm Triết Tịch sâu chút, ánh sáng trong mắt rất chân thành, gần như vô hại, gã đi về phía trước lại phát hiện Tả An Tuấn theo bản năng lui về phía sau liền dừng lại, cười nói,
"Không cần khẩn trương, tôi chỉ là đem trả vật cho chủ mà thôi, cậu đã không muốn để cho tôi trở lại, ừm, được rồi, loại tốt như vậy."
Nói xong hướng không trung ném qua.
Con ngươi Tả An Tuấn co rụt lại, theo bản năng đưa tay tiếp lấy, xúc cảm đã lâu truyền đến, tim của cậu không khỏi run lên, rũ mắt xuống nhìn đao mấy năm cũng không rời tay cậu, tay nắm chặc gắt gao, sức lực lớn đến ngay cả đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch rồi.
Cổ họng cậu thắc chặt, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên tuôn ra một thuỷ triều không cách nào dùng từ nói nên lời, khiến cậu cảm giác có chút khổ sở chua xót.
Đây là cậu.
Tả An Tuấn nghĩ, bỗng nhiên nhớ lại trước đây từng chụp hình một MV võ hiệp, cậu ở nơi đó là một kiếm khách, lúc đó trong tay cầm một thanh danh kiếm, thế giới kia coi trọng anh hùng bảo kiếm, có người nói mỗi một thanh kiếm đều có một hồn kiếm, xa chủ nhân sẽ khóc.
Tuy rằng đó đều là giả vờ, nhưng giờ cậu lại muốn biết lúc cây đao này lần thứ hai trở lại trong tay cậu, sẽ khóc sao?
Có phải cũng sẽ phát sinh loại rung động gì đó hay không, kêu vang dữ dội.
Cậu càng nắm càng chặt, đến sau cùng đều có chút hàm xúc ôm chằm. Cậu buông xuống suy nghĩ, cảm giác được mặt trên còn sót lại lạnh giá và máu tanh, chỉ cảm thấy năm tháng đã qua lần nữa ở trước mắt mà qua, hôm nay mới tỉnh mộng lớn, trong lòng còn mang theo dư vị băng lãnh lành lạnh, một lòng rất trống rỗng, cũng bình thản một mảnh.
Cậu chậm rãi nâng mắt lên.
Lâm Triết Tịch vẫn như cũ đang nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua liền hỏi,
"Muốn hỏi tôi mục đích tới?"
Tả An Tuấn chẳng muốn nói gì, liền chỉ gật đầu.
Lâm Triết Tịch cười buông tay, thành khẩn nói,
"Tôi đương nhiên là hi vọng cậu có thể cùng tôi quay về, phụ thân cậu muốn gặp cậu, đương nhiên, nếu như cậu thật sự không muốn tôi cũng không thể ép cậu, chẳng qua tôi vẫn muốn nhìn một chút thân thủ của cậu, phụ thân cậu từng nói với tôi cậu rất lợi hại," gã vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay về phía sau, người phía sau lại hiểu rõ lấy ra một thanh đường đao khác đặt ở trong tay gã, gã chậm rãi rút đao ra, nụ cười trên mặt rất vô hại,
"Như vậy đi, cậu cùng tôi vui đùa một chút, bất kể thắng thua tôi đều trở về, ừm, nếu như cậu không muốn ở chỗ này chúng ta có thể tìm một hội quán."
Tả An Tuấn trong nháy mắt ngơ ngẩn, tiếp đó rất nhanh hoàn hồn liền có chút không thể tin, người này cực khổ đã chạy tới vừa vất vả chặn cậu đến nơi này chính là để tặng cho cậu một cây đao sau đó tìm cậu đấu đơn?
Lâm Triết Tịch cũng không chờ cậu trả lời, giống như gã vừa rồi đôi lời vô ích chỉ là hướng cậu thông báo đơn giản một chút, ý hỏi một chút cũng không có, nói xong cũng ném một câu Tôi đây bắt đầu đây, nắm đao liền vọt tới.
Tả An Tuấn theo bản năng muốn rút đao, nhưng tay chạm đến chuôi đao thì dừng lại một chút, dù sao cũng không thể rút ra, mà là lui về phía sau mấy bước né tránh công kích của người này, sau đó rất nhanh ý thức được thân thủ người này cũng rất lợi hại, cũng theo thời gian trôi qua chiêu thức càng phát ra sắc bén, vị trí tấn công cũng càng ngày càng trí mạng.
Con ngươi của cậu co rút một cái, hơi thở trên người cũng theo đó chậm rãi trở nên lạnh, sau đó rất nhanh lao về phía trước, cậu có thể cảm giác được đao đối phương lướt sát nhanh qua cổ cậu, cắt đứt vài sợi tóc, mang theo gió âm u lạnh lẽo, mà cậu ngay cả mắt đều không chớp một cái, cơ thể tiếp tục về phía trước, rất nhanh đưa tay nắm cổ tay cầm đao của người này, sau đó tay trái cầm đao hướng phía trước, thoáng cái đặt ở trên xương quai xanh của gã, tới gần cổ, tuy rằng đao của cậu cũng không có ra khỏi vỏ, nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng.
Tôi thắng, cậu nói, âm thanh rất bình tĩnh, Anh có thể đi về.
Lâm Triết Tịch từ đầu đến cuối đều đang quan sát cậu, người này toàn bộ quá trình ngoại trừ hơi thở trở nên lạnh ngoài ra một chút sát khí cũng không từng lan ra, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lại sạch sẽ, gã không khỏi cười ra tiếng, Thú vị, thú vị, ý cười nơi khoé miệng gã rất sâu, ánh sáng đáy mắt cũng biết thành vô cùng nóng bỏng, không thêm che giấu nào,
"Cân nhắc một chút trông giữ ở bên cạnh tôi như thế nào?"
Tả An Tuấn ngẩn ra, có chút không biết rõ tình huống, còn chưa có phản ứng gì thì nghe người này nói tiếp,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!