Doãn Mạch đứng tại chỗ nhìn mạt lửa đỏ đi xa, trong con ngươi đậm nguy hiểm.
"Không biết ngài Doãn ở bên cạnh em trai tôi làm vệ sĩ là ai nhờ vả?"
Không ai nhờ vả.
"Oh? Hi vọng anh sau này không để cho tôi thất vọng."
Có ý gì?
Anh sau này sẽ rõ.
Anh hồi tưởng đối thoại vừa rồi, không nói lời nào, hàm ý trong con ngươi người nọ rất nghiền ngẫm, nghiền ngẫm đó khiến anh phải đến mức cảnh giác. Phùng Ma Tả Xuyên Trạch, một nhân vật đứng ở trên đỉnh sóng gió trong thế giới đen tối, đáy mắt y nghiền ngẫm, đó chính là nguy hiểm.
Tả An Tuấn bị anh gắt gao đặt ở phía sau không thể động đậy, đang lúc vội vội vàng vàng chỉ có thể đem đầu nhô ra, đối bóng người trước mặt kêu, Anh ơi, anh đi đâu?
Trở về. Tả Xuyên Trạch quay đầu hướng cậu cười cười, con ngươi yêu mị hơi nheo lại, vô cùng yêu nghiệt, bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng người hít hơi, chỉ nghe y nói tiếp,
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."
Ơ, có thật không, trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là ánh sáng hưng phấn, Vậy em chờ anh a.
Con ngươi Doãn Mạch co lại một chút, lúc Tả Xuyên Trạch nói câu kia thì ánh sáng con ngươi càng thêm nghiền ngẫm, mang theo ý vị sâu xa không che giấu, anh nhìn lướt qua đứa ngốc nào đó sau lưng, nhìn ánh sáng hưng phấn trên mặt cậu không nhịn được muốn xoa trán, cậu cho rằng cùng gặp mặt Tả Xuyên Trạch là chuyện tốt sao?
Doãn Mạch nháy cũng không nháy mắt nhìn người trước mặt, tiếp đó thấy người nọ sắp sửa đi tới cửa chính hội trường thì một người khác đi tới bên cạnh y, vùng xung quanh lông mày nhăn càng sâu hơn.
Tả An Tuấn cũng đang nhìn anh trai nhà cậu, lúc này không khỏi Ơ một tiếng,
"Đó không phải là Tống Triết sao?"
Doãn Mạch kinh ngạc nhìn cậu,
"Tại sao em lại biết anh ta?" Người nọ đúng là đương gia của Tống gia Tống Triết, trong giới nổi tiếng biến thái cùng Tả Xuyên Trạch.
Lúc này hai người kia đã đi ra ngoài rồi, mà người phụ nữ xinh đẹp vừa nãy cùng Tả Xuyên Trạch nói chuyện trời đất cũng vội vàng đuổi theo, Tả An Tuấn lúc này mới đưa mắt quay lại, tuỳ ý oh một tiếng, trả lời vấn đề của anh,
"Tôi trước đây gặp qua anh ta."
Lúc nào?
Tả An Tuấn liền đem sự việc đại khái nói một lần, bao gồm phụ thân cậu mượn để cậu trở về và tình trạng cơ thể anh trai nhà cậu, cuối cùng hỏi, Làm sao vậy?
Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, cũng không nói gì, nhất thời rơi vào trầm tư. Hắc Yến, Lâm Triết Tịch, Tả Xuyên Trạch, Tống Triết, còn có một nhân tố không biết Vị Hàn … Thật là có đầy đủ náo nhiệt.
Mà trong đó việc khiến anh kinh ngạc chính là quan hệ của Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch, dựa theo miêu tả của Tả An Tuấn, Hắc Yến hẳn là rất cưng chìu Tả Xuyên Trạch, nhưng đoạn thời gian trước người cùng Tả Xuyên Trạch rớt xuống biển nếu người nọ đúng thật là Hắc Yến thì thật là làm cho người ta kinh ngạc, giữa hai người kia đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì cuối cùng lại đến tình cảnh rút đao chém lẫn nhau?
Tả An Tuấn thấy anh không đáp liền đưa tay kéo kéo tay áo của anh, chớp đôi mắt sáng trong suốt nhìn anh, Mạch, đồ ăn đâu?
Doãn Mạch bị cậu gọi hoàn hồn, cúi đầu nhìn cậu bộ dạng ngốc hoàn toàn không có ý thức nguy cơ, nhắm mắt hít sâu một hơi chậm rãi phun ra, lạnh nhạt nói,
"Ở bên kia, tôi đi lấy cho em."
Được, cùng đi đi.
Tả An Tuấn vui vẻ đi theo bên cạnh anh, cười đến đặc biệt ngu, giống như ngay cả không khí xung quanh đều nổi lên bong bóng màu hồng hạnh phúc.
Doãn Mạch nhìn lướt qua, bất đắc dĩ nhắc nhở,
"Em bây giờ thế nhưng ở bên ngoài, hình tượng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!