Chương 42: (Vô Đề)

Ah, được rồi … Mạnh Tuyên chịu đựng xung động muốn xoa trán, cúp điện thoại. Hiên Viên Ngạo thì ngồi ở bên cạnh y, thấy thế không khỏi buông tờ báo trong tay lại gần từ phía sau ôm y, cắn vành tai của y thấp giọng mở miệng,

"Em đừng nói cho anh biết giao thừa vẫn phải đi ra ngoài, đây chính là tết âm lịch đầu tiên của chúng ta cùng nhau trải qua sau mười năm …"

Bên tai tê dại khiến Mạnh Tuyên không khỏi run rẩy, hướng bên cạnh dời đi một chút, mắt phượng hẹp dài cong lên độ cung đẹp mắt,

"Sẽ không, Tiểu Tuấn nhận mấy bảng thông báo đều là trước thời hạn, giao thừa ngày đó mới có thể trải qua ở nhà."

Nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, y chỉ mặt một cái áo lông rộng cổ tính chất mềm mại màu sắc đơn giản, mà bọn họ thì ngồi ở trên ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, ánh dương quang buổi sáng không chút kiêng kỵ chiếu vào, khiến da lộ ra của y cũng phủ một tầng sắc màu ấm, nhìn qua vô cùng mê người.

Con ngươi cuồng dã của Hiên Viên Ngạo sâu chút, tay chậm rãi nhấc vạt áo lông của y dò xét đi vào, ở trên lưng tỉ mỉ vuốt ve, môi cũng mạnh dạn từ tay trượt xuống, ở trên cổ trắng nõn của y hạ xuống nụ hôn mềm nhẹ mà vụn vặt.

Bọn họ trong khoảng thời gian này một mực theo đoàn phim chạy sô, hắn không có lăn qua lăn lại với y, tính ra bọn họ đã lâu không có thân thiết qua.

Mạnh Tuyên càng thêm không ức chế được run rẩy, nhịn không được đưa tay đẩy hắn, trong tiếng cười mang theo một chút thở dốc,

"Ban ngày phát tình gì?"

Hiên Viên Ngạo đã sắp đem y đặt ở dưới thân rồi, hắn kéo tay y qua đặt ở bên môi hôn một cái, cúi đầu nhìn y, con ngươi thâm thuý mười phần cuồng dã,

"Phát tình cũng là đối với em phát."

Dứt lời đem vạt áo phía trước của y kéo lên trên ngực, sau đó không chịu được đem tay dò vào quần ngủ của y, cách quần trong chậm rãi xoa.

Mạnh Tuyên hoảng sợ thở một tiếng ngẩng đầu lên, ngay sau đó thì cảm nhận được cổ truyền tới nụ hôn ẩm ướt, liền chậm rãi buông lỏng cơ thể, mắt phượng cũng dần dần nhuộm một tầng hơi nước, trước khi triệt để thả lỏng không quên liếc mắt cửa sổ sát đất phía sau lưng Hiên Viên Ngạo, một cái liếc này lập tức kinh ngạc một chút, vội vàng đẩy hắn,

"Đứng lên, Tiểu Tuấn tới."

Hầy! Hiên Viên Ngạo quay đầu lại nhìn lướt qua bóng dáng vui vẻ bay qua bên ngoài cửa sổ sát đất, nhịn không được chửi bới một tiếng, vội vàng đem đồ của vợ nhà mình sửa sang xong, không ăn được thức ăn ngon khiến tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu, hắn nghĩ lúc trước chọn nhà ở bên cạnh người này đúng thật là đầu óc nước vào rồi.

Tuyên! Tôi tới. Tả An Tuấn một đường chạy chậm vào cửa, cũng không có để ý Hiên Viên Ngạo đen mặt, bởi vì mỗi lần cậu tới biểu tình người này đều như vậy, cậu có một đoạn thời gian thậm chí còn cho rằng người này vốn chính là dáng vẻ đó, nhưng trong lúc vô tình phát hiện thái độ hắn đối Mạnh Tuyên rõ ràng khác đối người khác, thế mới biết trong đó có khác biệt.

Mạnh Tuyên mỉm cười nhìn người này ngồi xuống đối diện bọn họ, lúc này mới lên tiếng, Doãn Mạch đâu?

"Đang rửa chén và giặt đồ." Tả An Tuấn ăn ngay nói thật.

Mạnh Tuyên nhịn không được cười ra tiếng, danh tiếng của Tả An Tuấn càng phát triển lớn, ngược lại mà nói biện pháp giữ bí mật là phải làm cho tốt, sinh hoạt cá nhân, nhất là vấn đề tình cảm càng thêm không thể để cho người biết, cho nên đối với thu dọn hằng ngày của gia đình cũng chỉ có thể lão đại nào đó làm, trông cậy vào siêu sao nào đó hiển nhiên không có khả năng.

Y không khỏi cám ơn Doãn Mạch đến, không thì những công việc hiện giờ này sẽ rơi xuống trên đầu của y, đến lúc đó Hiên Viên Ngạo tuyệt đối sẽ điên lên, không làm tốt còn sẽ tìm người âm thầm đem siêu sao nào đó thủ tiêu nữa, mọi việc thuận lợi.

Cậu tới làm gì?

Y cười hỏi.

"Thủ hạ của Mạnh tới, bọn họ đang nói chuyện, Mạnh để tôi tự đi chơi, tôi liền sang đây." Tả An Tuấn tiếp tục ăn ngay nói thật, vô cùng nhu thuận.

Hiên Viên Ngạo nhịn không được hỏi,

"Anh ta lúc nào nói xong?"

Không biết, Tả An Tuấn nhìn mặt người này đổi thành đen, chớp mắt nghi hoặc, rốt cuộc vẫn hỏi vấn đề cậu rất kinh ngạc, một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc,

"Vì sao mỗi lần tôi sang mặt của anh đều đen như vậy?"

Hiên Viên Ngạo vì lời nói của cậu sắc mặt lại đen một phần, Mạnh Tuyên không khách khí ôm bụng cười ngã lên trên người hắn.

Mà giờ phút này bên trong biệt thự bên cạnh, Doãn Mạch đứng ở phòng bếp trước bàn thuỷ tinh, mang theo bao tay cao su rửa chén, thủ hạ của anh thì đứng ở một bên, ngước mắt nhìn dáng vẻ ông chủ nhà mình một bộ ông chồng đảm đang, bên tai lại nghe máy giặt phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, gương mặt nhất thời vặn vẹo.

Đây … Đây là lão đại L của bọn họ?! Lão đại thật là lợi hại thông minh đó?! Việc này cũng quá kinh sợ rồi đi?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!