Chương 37: (Vô Đề)

Tả An Tuấn cùng Doãn Mạch lúc xuống lầu trong phòng khách một mảnh yên lặng, Vị Hàn ngồi ở một góc trên ghế sa lon xem báo, Trương Lăng Trúc thì vùi ở bên kia lướt điện thoại chán đến chết, lúc này thấy bọn họ xuống tới lập tức đứng dậy đi qua, nhưng vừa muốn mở miệng đã nhìn thấy dấu vết trên cổ Tả An Tuấn, lại liên hệ thời gian người này rời giường, hắn trong nháy mắt liền cứng đờ rồi, … Các người làm?!

Lần này Tả An Tuấn rốt cuộc nghe hiểu, tai đỏ lên, do do dự dự gật đầu. Ánh sáng đáy mắt Doãn Mạch mở ra, lôi kéo cậu lướt qua người này liền hướng bàn ăn đi.

Biểu tình Trương Lăng Trúc trong nháy mắt dữ tợn, hai tay bị hắn nắm răng rắc vang dội, người hắn thích ở đêm qua mà còn ở dưới con mắt của hắn cùng người khác xảy ra quan hệ, nhận thức này giận đến cả người hắn đều run rẩy.

Vị Hàn quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn sang Tả An Tuấn, quan sát nhìn cậu.

Sự tồn tại của hắn ta cảm giác luôn luôn rất mạnh, Tả An Tuấn phát hiện hắn ta từ lâu, đang nghi hoặc chớp mắt, vừa muốn mở miệng đã thấy ánh mắt của người này lại thu về, tiếp tục xem báo.

"Cậu ta là bạn của tôi."

Doãn Mạch giải thích đơn giản, đem cháo đưa cho cậu. Tả An Tuấn không quan trọng ừ một tiếng, bắt đầu giải quyết bữa sáng.

Trương Lăng Trúc vẫn như cũ đứng tại chỗ, tự chủ hắn tốt, bởi vậy rất nhanh thì điều chỉnh quay về trạng thái bình thường, hắn trầm mặc nhìn bọn họ, mắt đẹp híp một cái, chẳng suy nghĩ gì.

Đúng lúc này cửa thang lầu truyền tới giọng nói, mang theo mơ hồ chưa tỉnh ngủ,

"… Cậu đứng ở chỗ này làm gì?"

Hắn ngẩng đầu, liền thấy Mạnh Tuyên tuỳ ý khoác một bộ đồ đứng ở trước mặt hắn, mắt phượng hẹp dài loé một mảng tia sáng mờ mịt.

Ơ, Tuyên!

Tả An Tuấn nhìn thấy ánh mắt cậu lập tức sáng, vội vàng ném điểm tâm trong tay chạy tới, trực tiếp nhào tới trước, vô cùng vui mừng,

"Tuyên, anh đã về rồi!"

Mạnh Tuyên bị cậu nhào tới lui về phía sau một bước lớn, đưa tay tuỳ y xoa xoa đầu cậu, lười biếng ừ một tiếng, phân phó,

"Đi rót cho tôi một ly nước."

Được. Tả An Tuấn không nói hai lời lập tức chạy đi phòng bếp, rất nhanh thì cầm cái ly chạy về lại, Mạnh Tuyên tiếp lấy uống vài hớp, vừa muốn quăng cho cậu trở lại ngủ tiếp đã nhìn thấy dấu vết trên người cậu, còn chưa nuốt nước xuống trong nháy nháy mắt liền phun, buồn ngủ nhất thời mất hơn phân nửa,

"Khụ … Trên người cậu là chuyện gì xảy ra?!"

Tả An Tuấn đáng thương dùng tay áo lau nước trên mặt một cái, giọng nói vô cùng oan ức,

"Chuyện gì xảy ra chứ?"

Mạnh Tuyên cẩn thận xem da trên cổ áo thùng thình của cậu lộ ra, lại nhìn lướt qua đi tới Doãn Mạch, sợ hãi hỏi, Các người làm?

Tả An Tuấn mặt nhỏ đỏ lên, ấp úng, Doãn Mạch ngược lại rất thản nhiên, gật đầu lôi kéo cậu phải đi rửa mặt, Mạnh Tuyên vẫn cảm thấy rất sợ hãi, chuẩn bị nhìn Trương Lăng Trúc, mà đúng lúc này y phát hiện gì đó, theo bản năng hướng sô pha nhìn lại, nhất thời ngẩn ra, Vị Hàn?

Vị Hàn buông xuống báo từ lâu, thấy y nhìn qua gật đầu nói, Đã lâu không gặp.

Trương Lăng Trúc sửng sốt,

"… Các người quen nhau?"

Doãn Mạch dặn Tả An Tuấn đi rửa mặt bản thân liền lại lần nữa ngồi trở lại đến bên cạnh bàn ăn, lúc này thấy thế không có chút ngoài ý muốn nào, anh xem qua tư liệu Mạnh Tuyên từ lâu, anh lúc mới tới người này đối danh hiệu L và Hắc Vũ đều hiểu rõ, lý do là có một người bạn trong hắc đạo, anh vì thế còn cố ý tra xét, để ngừa ngộ nhỡ, không nghĩ tới đúng là Vị Hàn.

Cuộc sống trước đây của Vị Hàn tương đối khó khăn, được rất nhiều người giúp đỡ, cha Mạnh Tuyên chính là một trong số đó, đương nhiên biết Mạnh Tuyên, bởi vậy chuyện hai người này quen biết nhau anh đã sớm biết.

Ừ, biết, Mạnh Tuyên trả lời một câu, đi tới cạnh ghế sa lon kinh ngạc nhìn hắn ta,

"Anh thế nào đến Trung Quốc?"

Nhiệm vụ đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!