Rèm cửa sổ của phòng ngủ được kéo lên tỉ mỉ, chỉ một ngọn đèn màu sắc ấm ở đầu giường, phản chiếu da thịt của người trên giường đặc biệt tinh tế, thậm chí trong suốt.
Tả An Tuấn thở dốc nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt mong lung nhìn đỉnh trần nhà, chỉ cảm thấy trong cơ thể có dòng nước ấm theo sau lưng chậm rãi chảy về phía tay chân, dần dần mở ra, khiến cậu lười biếng chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt. Mà đúng lúc này cậu nhận thấy được phía sau truyền đến một cảm giác quái lạ, không khỏi cả người cứng đờ, lúc này mới đem đường nhìn ném đến trên người vệ sĩ của cậu.
Trải qua chuyện vừa rồi cậu dường như không biết nên làm sao đối mặt với người này, loại chuyện xảy ra đột nhiên không cách nào đoán trước được này, khiến cậu cực kỳ hoang mang.
Doãn Mạch một mực âm thầm quan sát cậu, lúc người này vẫn như cũ mê man thì liền thấm chất lỏng vừa rồi đưa đến phía sau cậu, chậm rãi dò vào một ngón tay, anh có thể cảm giác cơ thể người trong lòng cứng đờ một chút, đáy mắt trong suốt phủ một tầng hơi nước, mang theo ý tứ nghi hoặc, người này lông mi rất dài, đôi mắt đen như mực chớp như vậy nhìn qua long lanh nước, có loại bộ dạng vô tội giống như động vật nhỏ, giữa trong sáng mang theo một chút yêu mị, khiến người khác không nhịn được muốn ôm vào lòng hung hăng xoa.
Anh hít một hơi thật sâu, nghĩ ham muốn trong cơ thể lại tăng lên một tầng, càng thêm không cách nào thu lại, anh cực lực không chế tốt sức lực của mình, không đến mức đem người làm tổn thương, tiến tới hôn một cái, giọng nói chậm lại, khàn khàn nói, "Ngoan, thả lỏng …" Dứt lời lại bỏ thêm một ngón tay.
Tả An Tuấn nhịn không được hừ một tiếng, loại cảm giác khác thường này rõ ràng khiến cậu nghi hoặc nhăn mi lại, theo bản năng sinh ra loại sợ hãi mơ hồ, cậu thở hổn hển mấy cái, từ từ mở miệng, giọng nói vẫn như cũ rất khàn khàn, "Mạch, anh … Làm gì?"
Doãn Mạch lại bỏ thêm một ngón tay, đầu lưỡi dò vào trong miệng của cậu cùng cậu dây dưa một trận, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, toàn bộ ánh sáng trong con ngươi tan ra, nhìn qua vô cùng mê người, theo khàn khàn cười nhẹ, tất cả hơi thở nóng rực đều phất qua lại, phun ở trên cổ, ngứa một chút, Tả An Tuấn còn chưa kịp né tránh chợt nghe tới anh nói, "Em không phải là không biết tôi sẽ đối em làm cái gì sao." [bắt đầu đổi xưng hô nhá:3]
"Đúng a, không biết …" Tả An Tuấn nói thầm, vẫn cau mày như cũ, cảm giác quái lạ khiến cậu theo bản năng xoay xoay thắt lưng, nhưng lập tức đã bị người chặn lại đè xuống, giọng nói của Doãn Mạch vang lên bên tai, giữa trầm thấp mang theo ý cười mơ hồ, "Cho nên tôi hiện giờ sẽ nói cho em biết …"
"Cái … A!" Tả An Tuấn theo bản năng muốn mở miệng hỏi, nhưng lập tức cậu phát hiện chân của mình bị người tách ra, một sức mạnh cực lớn khiến cậu lập tức kêu lên, âm cuối cũng phủ lên một tầng khàn khàn hơi lộ ra chói tai, trên mặt cậu đỏ ửng rất nhanh rút hết, hơi có chút trắng bệch, "Đi … Ra … Khó chịu …" Dứt lời bắt đầu lắc mông, muốn né tránh.
Doãn Mạch không khỏi hít một hơi, lấy một tay đè cậu lại, giọng nói rõ ràng so với vừa rồi lại khàn hơn, "Chớ lộn xộn … Tôi không muốn làm em bị thương …"
Tả An Tuấn chớp mắt long lanh nước nhìn anh, rất đủ ý tứ lên án, "Vậy anh làm cái gì vậy?!"
"Khô* em …" Doãn Mạch không chút nghĩ ngợi nói, đều đến loại tình huống này rồi người này lại còn không biết anh đang làm gì, này đến tột cùng ngu ngốc đến mức nào? Anh không khỏi bất đắc dĩ thấp giọng cười cười, tiến tới hôn lên môi cậu, "Tang Minh Triệt và Mạnh Tuyên cũng quá cưng chiều rồi." [Là làm tới khô queo luôn đó:v]
"Có ý gì …" Tả An Tuấn nhỏ giọng hỏi, âm cuối mang theo một chút run, đáng thương, cậu bĩu môi, "Còn nữa, anh nói "khô tôi" là ý mắng chửi người …" Cậu cau mày, thứ chôn ở trong người khiến cậu rất không thích, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập và nóng rực của nó, liền lại thử động một chút, trong nháy mắt liền nghe được âm thanh Doãn Mạch hút không khí.
"Đã nói cho em đừng lộn xộn …" Doãn Mạch khàn giọng nói, anh vốn còn muốn nhịn lại nhịn, nhưng anh nhịn không được, liền thử chậm rãi động động, da dưới tay truyền tới lập tức bắt đầu khe run lên, anh cúi đầu hôn qua, để phòng ngừa người này lại nói lung tung gì đó sau cùng thấp giọng ném một câu, "Ý nói đúng là bọn họ đem em bảo vệ thật tốt quá …"
Tả An Tuấn còn muốn nói gì đó, nhưng đầu lưỡi Doãn Mạch nhân cơ hội thăm dò vào, quấn lấy cậu, khiến ý thức của cậu lại biến thành hỗn loạn, cậu còn có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cậu nhận thấy được thứ trong cơ thể bắt đầu động.
"Ah ah …"
Doãn Mạch đem cậu vững vàng vây vào trong lòng, vui sướng to lớn khiến anh càng ngày càng không cách nào khống chế sức lực của mình, tay của Tả An Tuấn để trước ngực của anh, dường như muốn đẩy anh ra phía ngoài, nhưng lập tức liền cả người run lên một cái, cổ họng đúng lúc tràn ra một tiếng rên rỉ mềm mỏng, hơi nước trong nháy mắt lại dày thêm.
Doãn Mạch liền buông cậu ra để cậu thở, trên mặt trắng nõn của Tả An Tuấn một lần nữa nhuộm đỏ ửng, thở hổn hển, "Anh … Anh đã làm gì …"
Doãn Mạch cười nhẹ, thở ra hơi thở vô cùng nóng rực, hầu như có thể đốt không khí, anh nói, "Em rất nhanh sẽ biết …" Lập tức hướng chỗ đó dụng tới.
"Mạch … Không …A a …" Luồng điện theo cột sống một mực chạy đến đại não, Tả An Tuấn gắt gao nắm lấy cánh tay của anh, loại cảm giác này khiến cậu không thể chịu đựng được, đúng thật sắp điên rồi, cậu giữa thở dốc vụn vỡ hỏi, "Anh … Anh rốt cuộc …"
Doãn Mạch cúi đầu hôn hôn cậu, ở trên người cậu vuốt ve không nhẹ không nặng, Tả An Tuấn liền rất nhanh mềm ở trong lòng của anh, người này đối với sự việc này ù ù cạc cạc, nếu đổi lại người khác nhất định sẽ tận lực ức chế không phát ra âm thanh, nhưng người này hoàn toàn chính là dựa vào cảm giác đi, một chút ý che giấu cũng không có, anh ở vành tai cậu cắn một cái, cười nhẹ, "Tiếp tục kêu, rất êm tai."
Tả An Tuấn rên rỉ càng thêm tan vỡ, đương nhiên không phải là bởi vì nghe lời, mà là cậu thật sự không khống chế được, cậu mở to mắt mong lung nhìn anh, sương mù đáy mắt mang theo một chút không giải thích được và hoang mang, nhưng càng nhiều hơn đều là bị ham muốn bức ra hơi nước. Doãn Mạch ở giữa vận động kịch liệt nhận thấy được ánh mắt của cậu, cứng rắn ép mình dừng lại từ trên cao nhìn cậu, con ngươi màu lam đậm trầm đến cực hạn, nghiêm túc hỏi, "Em có biết chúng ta hiện giờ đang làm cái gì hay không?"
Tả An Tuấn chỉ cảm thấy trên người nóng vô cùng, ý thức cũng rất mơ hồ, nhưng những lời này nghe được, cậu cau mày, trên mặt hoà lẫn đau đớn và vui sướng, lắc đầu thở hổn hển vụn vỡ, "Không biết … Anh … Đừng dừng … Khó chịu …"
Doãn Mạch hô hấp căng thẳng, thấp giọng nói câu "Được" lại bắt đầu động, còn không quên cúi đầu quan sát cậu, trầm giọng nói, "Tôi cho em biết, nhưng em phải cẩn thận nghe cho kỹ …" Anh vừa nói vừa hướng bên tai cậu đến gần thêm chút, từng chữ nói vô cùng rõ ràng, "Chúng ta đang làm tình."
Tả An Tuấn mơ hồ nghe được câu này, chỉ cảm thấy hoa mắt, sức lực trên người lần thứ hai bị toàn bộ rút đi, trong nháy mắt liền mềm nhũn ra, cậu dồn dập thở hổn hển mấy cái, giương mắt nhìn anh, trên lông mi cong vểnh còn mang theo một chút hơi nước, "… Cái gì?"
Doãn Mạch yên lặng không trả lời, anh cũng đến sát biên giới bùng nổ, liền đứng dậy nắm hông của cậu hung hăng động vài cái, lập tức tiến tới ở trên xương quai xanh tinh xảo của cậu cắn một cái, cơ thể ngay sau đó một trận run rẩy, anh yên lặng một hồi mới chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên nở nụ cười, "Thì ra những lời này em có thể nghe hiểu.
Luồng nhiệt đánh vào trong cơ thể khiến Tả An Tuấn nhất thời có chút ngơ ngẩn, còn chưa hoàn hồn thì người này nói tiếp, "Em hiểu chỉ có nam và nữ có thể làm, hay là ngay cả loại tình huống hiện giờ này đều hiểu?"
"Bây giờ cũng …" Tả An Tuấn khàn giọng nói, hô hấp vẫn không có thong thả, "Nhưng … Vậy hẳn nên là …"
"Yêu nhau đúng không?" Doãn Mạch không đợi lời của cậu nói xong cũng tiếp nhận qua, anh chậm rãi từ trong cơ thể cậu rời khỏi ở bên cạnh cậu nằm xuống, chống lên một cánh tay nhìn cậu, "Tôi nói rồi tôi thích em, em cũng đã nói em có khả năng thích tôi, chúng ta đây làm như vậy có gì sai?"
Tả An Tuấn bị anh hỏi đến không nói được, nhất thời cũng không biết nói cái gì, trên thực tế chuyện tối nay hoàn toàn vượt ra khỏi trình độ cậu có thể hiểu được, khiến cậu ngoại trừ phát mông chớ không có cách nào khác. Doãn Mạch đưa tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu ở trên môi hôn một trận thật tốt mới giương mắt nhìn cậu, nói xong vô cùng nghiêm túc, "Cho nên từ nay về sau em chính là của tôi, tôi nói như vậy em hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!