Mạnh Tuyên ngơ ngác đứng ở trước cửa thang máy, vẫn không nhúc nhích. Người phục vụ kia cũng tò mò thò đầu nhìn một chút, hình như rất muốn biết
"thiên đường ẩn giấu Dạ Mị" trong truyền thuyết đến tột cùng dáng vẻ thế nào, nhưng sau khi vừa nhìn ngoại trừ kỳ lạ ngoài ra thì gã lại không có cảm giác khác.
Nơi này là tầng cao nhất của cả toà cao ốc, nơi này rất lớn, hình như đem trọn diện tích một tầng đều hợp lại cùng nhau, bốn phía cùng trần nhà đều là dùng thuỷ tinh đặc thù chế thành, bên trong bài biện cũng rất kỳ lạ, có bày ra một giường lớn xa hoa, một sân bóng rổ, một loạt giá sách, xe ô tô kiểu cũ mới tinh, giữa phòng dùng sỏi mở một hồ nhỏ, bên trong còn có thế thấy cá lội nô đùa, ngoài ra còn có một số vật dùng bình thường vân vân.
Nói chung những thứ kia mặc kệ thế nào tổ hợp lại đều sẽ cho người khác cảm giác kỳ lạ, người phục vụ xoay chuyển ánh mắt, trong nháy mắt kinh sợ, nghĩ thầm ở đây đồ vật duy nhất có thể liên hệ cùng với câu thiên đường cũng chỉ có một góc khác của chiếc giường lớn, giường lớn này toàn bộ dùng từng xấp từng xấp đô la mới tinh xếp thành, ngay cả phía trên gối đầu cũng đều là đô la, đùa gì thế, hắn ta nuốt nước miếng, thầm nghĩ này là bao nhiêu đôla a! [=.="]
Mà Mạnh Tuyên vẫn như cũ sững sờ ở tại chỗ, ngay cả động một ngón tay cũng không có sức lực.
—— Tuyên, không nên lại làm chú tức giận.
—— Nhưng ông ấy không đồng ý chúng ta cùng một chỗ!
—— Anh biết, chú ấy hiện giờ không đồng ý không có nghĩa là sau này không đồng ý, đi thôi, đi trở về.
—— Em mới không quay về!
Ông đây muốn cao chạy xa bay!
—— Vậy em muốn đi nơi nào?
—— …
—— Em cũng không biết đúng không, đi trở về.
—— Hừ, chờ ông đây có tiền phải đi xây một toà nhà lớn, em muốn ở tầng cao nhất, lại làm một hệ thống phân biệt vân tay, chỉ có thể em và anh vào, trần nhà phải toàn bộ làm thành thuỷ tinh, buổi tối em còn có thể thưởng thức bầu trời đêm một chút, ừm, em còn muốn đem đồ vật yêu thích mang vào, để cho ông già vĩnh viễn tìm không được em, chẳng qua ông già nói em trong vận mệnh thiếu nước, em muốn ở phía trên xây một hồ nước lại nuôi mấy con cá, ừm … Ông già còn nói em xài tiền bậy bạ …
—— Oh, em muốn tiết kiệm?
Thật hiếm có.
—— Không, ông đây phải dùng tiền hơn nữa dùng đôla làm một cái giường lớn, cả ngày ở phía trên ngủ! Anh nhìn em như vậy làm cái gì?
Này!
—— Em … Em trước hết để cho anh cười một chút …
—— Hiên … Viên … Ngạo!
—— Khụ … Được, anh không cười, chờ sau này anh xây cho em.
Mạnh Tuyên ngơ ngác nhìn hết thảy nơi này, sẽ là … trùng hợp sao? Hoặc … Ông chủ của nơi này là bạn của người kia? Bị người nọ nhờ vã mới có tình cảnh bây giờ? Y tận lực không chế bản thân không suy nghĩ loại khả năng khác, bởi vì y … Không dám nghĩ tới.
Mong muốn càng lớn thật vọng cũng lại càng nhiều.
Cậu … Y hít sâu một hơi rốt cuộc hoàn hồn, chậm rãi xoay người nhìn người phục vụ,
"Ông chủ của nơi này … Đi nơi nào mới có thể nhìn thấy?"
Y thiếu chút nữa thốt ra ông chủ họ gì, nhưng y sợ, y tình nguyện trốn tránh.
"Tôi cũng không biết," người phục vụ chỉ ở lúc ban đầu biểu hiện hơi có chút hiếu kỳ và khiếp sợ ngoài ra thì khôi phục nguyên trạng, lễ phép nói,
"Ông chủ phần lớn thời gian đều sống ở Dạ Mị đây, nếu ngài có thể đến thẳng nơi này chắc hẳn ông chủ sẽ phải chủ động tới tìm ngài."
Mạnh Tuyên nhẹ gật đầu một cái liền đứng vững bất động, dường như chuẩn bị chờ, nhưng y chỉ đứng lập tức nhắm nghiền hai mắt, suy nghĩ hướng về phía trước mà trào ra cùng với ký ức không ngừng đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của y, nhanh đem y ép đến điên rồi, y quyết đoán quay đầu trở về thang máy, phân phó nói, Đi sòng bạc.
Người phục vụ thử ấn xuống một cái nút, lễ phép nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!