Chương 25: (Vô Đề)

Tả An Tuấn rất sớm liền tỉnh, cậu đi ra ngoài dạo qua một vòng, kinh ngạc nhìn nắng gắt đầy đất, lẩm bẩm,

"Kỳ lạ a, mặt đất rất khô a, đêm qua không phải trời mưa sao? Hẳn là rất ẩm mới đúng a."

Doãn Mạch luôn luôn dậy cũng rất sớm, nghe được cậu lẩm bẩm bình tĩnh trả lời,

"Nửa đêm thì khô rồi a."

Tả An Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, Oh.

Mạnh Tuyên vừa chạy bộ sáng sớm trở về, y mặc đồ vận động tính chất mềm mại, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, ánh sáng trong mắt phượng xinh đẹp rất sáng, nhìn qua tâm tình không tệ, lúc này vừa vặn nghe được bọn họ nói chuyện, liền tò mò đi tới hỏi, Trời mưa gì?

Tuyên, Tả An Tuấn vẻ mặt rực rỡ cùng y chào hỏi, sau đó đem sự tình đơn giản nói một lần,

"Này, anh không biết sao?"

"Oh, thì ra đêm qua trời mưa a," Mạnh Tuyên nở nụ cười rất có thâm ý, cũng không vạch trần, xoay chìa khoá vòng hướng trở về, giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng thổi sang,

"Đoán chừng là đêm qua trời mưa rất lạ, tôi không có nghe được, đúng rồi," y mở cửa ra, quay đầu nhìn bọn họ,

"Hôm nay là buổi họp báo phim mới, cậu không quên chứ?"

A? Tả An Tuấn mờ mịt một chút,

"Nhanh như vậy đã đến?"

"Tôi thì biết cậu đã quên," Mạnh Tuyên một chút ngoài ý muốn hoặc biểu hiện tức giận cũng không có, mở cửa ra đi vào,

"Tới dùng cơm, sau đó tôi chở câu đi hội trường."

Được. Có cơm ăn là Tả An Tuấn rất vui vẻ, vội vàng chạy tới, còn không quên quay đầu lại ngoắc,

"Mạch, nhanh lên một chút."

Doãn Mạch gật đầu, nhìn người nọ chạy vào nhà mới lấy điện thoại ra gọi điện, lần này vang lên được một hồi đường dây mới được nối, người bên kia rất bất đắc dĩ,

"Anh có biết người tôi hiện giờ đang ở London hay không a?"

Doãn Mạch lạnh nhạt trả lời, Biết.

Người kia nhất thời càng thêm bất đắc dĩ,

"Tôi biết người anh đang ở Trung Quốc, anh cho là dựa theo sự chênh lệch thời gian tính chỗ này của tôi mấy giờ rồi a anh hai," hắn ở bên kia tiếng ai thở dài một lát, phát hiện Doãn Mạch vẫn là không có phản ứng gì, sau cùng chỉ có thể nhận mệnh nói,

"Được rồi, có việc nói mau."

"Thuốc của cậu không tác dụng," Doãn Mạch lạnh nhạt trả lời, ánh mắt chuyển hướng sân nhỏ cách đó không xa, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn bóng dáng bên trong, nói tiếp,

"Tôi đem tất cả thuốc đều bơm vào, đợi nửa giờ còn chưa thấy hiệu quả."

Không phải chứ?

Người nọ hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, trầm ngâm,

"Tôi đưa thuốc cho anh theo lý thuyết hẳn là tuyệt đối hữu dụng mới đúng, chẳng phân biệt được đoàn người chủng tộc gì, là thông dụng, chẳng qua trên đời này luôn luôn có ngoại lệ, hoặc là thể chất đặc thù tác dụng phát ra quá chậm, này, sau đó anh sẽ không lại xác nhận qua chứ?"

Có, Doãn Mạch không quan tâm nói cho hắn biết lời nói thật,

"Tôi nửa đêm đi phòng của cậu ấy, cậu ấy nghe được tiếng mở cửa thì lập tức tỉnh, không có dấu hiệu của tác dụng thuốc, mà hôm nay cũng dậy rất sớm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!